KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 703

thuở bé mình cũng hằng ngưỡng mộ câu chuyện huyền thoại đẹp đẽ này.
Cho đến năm Nguyên Sóc thứ sáu, cái tên bị quên từ lâu lại được nhắc tới
một lần nữa. Trở về theo cái tên đó còn có một công chúa giống mẫu thân
của cô như đúc, tên gọi là Sơ. Cô bé kia nói, chữ “Sơ” này ở trong một câu
thơ đẹp đẽ “Nhân sinh nhược chích như sơ kiến.”

“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến.”

“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến.”

Khi nàng nghe được câu này thì chỉ cảm thấy buồn cười, đời người nếu

mãi như khi bọn họ vừa gặp nhau thì Vệ Tử Phu nàng sẽ ở đâu? Hoặc nếu
như đời người mãi chỉ như khi nàng vừa gặp bệ hạ thì trên đời này cần gì
phải có một Trần A Kiều? Đều là những chuyện mâu thuẫn. Mà có lẽ, đời
người vốn là một mâu thuẫn lớn nhất. Trong khoảnh khắc đó, nàng mơ hồ
cảm thấy lòng đau đớn.

Vốn nàng vẫn luôn tự nhắc nhở mình đừng yêu nhưng cuối cùng lại vẫn

sa vào đó. Thoáng chớp mắt đã từ năm Kiến Nguyên thứ hai đến năm
Nguyên Sóc thứ sáu, được hơn mười năm rồi. Năm tháng dài như vậy, yêu
thương cứ lớn lên từng chút một khiến khi tỉnh ngộ thì chính bản thân mình
cũng không thể xóa bỏ được nữa. Cũng như đời nàng đã được chú định
thống khổ, đến chết vẫn không yên.

Bệ hạ ban cho cô bé kia danh hiệu Duyệt Trữ, ở tại điện Chiêu Dương,

Duyệt Trữ! Duyệt Trữ! “Du duyệt an trữ”

[2]

. Trong cung Vị Ương này, ai có

thể thực sự vui vẻ an bình? Trong điện có bao nhiêu là người mà cô bé
không hề e ngại dám nói rằng mình nhớ mẫu thân, mẫu thân của mình là
người phụ nữ tốt nhất thiên hạ.

[2] Vui vẻ bình an.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.