KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 127

Tôi nghĩ về gã đàn ông lửa ở Phoenix tối qua - cách gã nướng cháy một

trong số các thuộc hạ của mình thành một đống mỡ. Tôi khác chắc rằng
mình không muốn đối mặt với gã một lần nào nữa.

“Nữ thần Bast,” tôi nói, “nếu cô là một nữ thần, không phải chỉ cần cô

búng tay và những tên đó biến mất sao? Hay vẫy tay và di chuyển chúng ta
đến một nơi nào khác ấy?”

“Vậy chẳng phải hay lắm sao? Nhưng sức mạnh của ta bị giới hạn trong

vật chủ này.”

“Ý cô là Muffin hả?” Sadie hỏi. “Nhưng cô không còn là một con mèo

nữa cơ mà.”

“Nó vẫn là vật chủ của ta, Sadie, là vật neo ta ở phía bên này của Cõi Âm

- và vẫn là một vật chủ vô cùng thiếu hoàn thiện. Lời kêu gọi giúp đỡ của
cô đã cho phép ta có được hình dáng con người, nhưng chỉ nội việc đó đã
lấy đi của ta một lượng lớn sức mạnh. Ngoài ra, ngay cả khi ở trong vật chủ
có sức mạnh, thì phép thuật của Set cũng mạnh hơn ta.”

“Cô có thể làm ơn nói những điều mà tôi thật sự hiểu được không?” tôi

khẩn khoản.

“Carter, chúng ta không có nhiều thời gian để thảo luận đến đầu đến đũa

về các vị thần và các vật chủ cùng các giới hạn của phép thuật! Ta phải đưa
2 đứa đến nơi an toàn.”

Nữ thần Bast đạp chân ga và lao thẳng lên giữa cây cầu. Bốn người vận

chuyển cùng với cái kiệu đuổi theo chúng tôi, làm mờ không khó khi họ di
chuyển, nhưng không có chiếc xe nào bẻ lái để tránh họ. Không có bất cứ
người nào hoảng loạn hay thậm chí nhìn họ lấy một cái.

“Sao mọi người lại không nhìn thấy họ?” tôi nói. “Họ không có thấy 4

người đàn ông bằng đồng mặc váy chạy lên cầu với một cái hộp đen kỳ lạ
sao?”

Nữ thần Bast nhún vai. “Những con mèo có thể nghe được các âm thanh

mà loài người không thể. Một vài động vật có thể nhìn thấy mọi vật trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.