KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 125

“Biết đâu đấy,” nữ thần Bast nói. “Cũng có thể là kẻ thù mà.”

Ngay lúc ấy một tiếng bùm! trầm vang lên rung chuyển cả mặt đất. Tôi

quay lại nhìn tòa biệt thự. Các cuộn lửa xanh ngoằn ngoèo bốc lên từ các
cửa sổ trên đỉnh.

“Đi thôi,” nữ thần Bast nói. “Hết giờ rồi!”

Tôi tưởng có lẽ cô ấy sẽ dùng phép thuật làm cho chúng tôi biến mất, hay

ít nhất cũng gọi một chiếc taxi. Thay vào đó, nữ thần Bast mượn tạm một
chiếc Lexus màu bạc mui trần.

“Ồ, đúng thế,” cô ta kêu rừ...ừ. “Ta thích chiếc này! Đi thôi, 2 nhóc.”

“Nhưng đây không phải xe của cô,” tôi huỵch toẹt,

“Cháu yêu, ta là một con mèo. Mọi thứ ta nhìn thấy đều là của ta.” Cô ta

chạm tay và khóa nổ máy và lỗ khóa xẹt lửa. Động cơ bắt đầu rừ rừ lên.
[Không, Sadie. Không phải như một con mèo, mà là như tiếng của động cơ
xe cơ.]

“Nữ thần Bast,” tôi nói, “cô không thể chỉ...”

Sadie thúc cùi chỏ vào người tôi. “Chúng ta sẽ tìm cách trả lại nó sau,

Carter. Ngay bây giờ chúng ta đang ở trong tình trạng khẩn cấp.”

Con bé chỉ về phía ngôi biệt thự. Những ngọn lửa màu xanh dương và

khói giời bốc lên cuồn cuộn từ mỗi cánh cửa sổ. Nhưng đó không phải là
phần đáng sợ - đang đi xuống cách bậc thang là bốn người đàn ông mang
theo một cái hộp lớn, như một cái quan tàn ngoại cỡ với các tay cầm dài ló
ra ở cả 2 đầu. Cái hộp được che phủ bằng tấm vải liệm màu đen và trông
lớn đến cỡ có thể chứa được 2 cái xác. 4 người đàn ông chỉ mặc váy và
mang sandal. Làn da màu đồng của họ sáng lấp lánh trong ánh mặt trời như
thể được làm từ kim loại.

“Ồ, tình hình xấu quá,” nữ thần Bast nói. “Vào xe nhanh lên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.