KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 187

“Giờ thì cháu nên đi nghỉ đi, cháu yêu của ta. Và dường như, ta

cũng thế, xét cho cùng ta cũng cần nghỉ ngơi.” Giọng ông ấy nghe buồn bã
nhưng thanh thản. Tôi không biết ông ta đang nói về điều gì, nhưng ông ta
đã không cho tôi cơ hội để hỏi.

“Ta xin lỗi vì thời gian ở bên nhau của chúng ta quá ngắn,” ông

ấy nói. “Ngủ ngon, Sadie Kane.”

“Nhưng…”

Iskandar chạm tay vào trán tôi. Và tôi rơi vào một giấc ngủ sâu,

không mộng mị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.