KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 295

theo kiểu đó.” Ông ta vỗ vỗ lên những cái túi áo phòng thí nghiệm. “Bút đỏ
- có ai có bút đỏ không?”

Nữ thần Isis cáu tiết chống lại sức mạnh ý chí của tôi, một mực khăng

khăng rằng bọn tôi nên cho nổ tung chút lý lẽ vào trong thần Thoth. Chỉ
một quả cầu lửa thôi, bà ta van nài. Chỉ một quả cầu lửa phép thuật to lớn
thôi, được không?

Tôi không thể không nói rằng mình cũng muốn lắm, nhưng tôi vẫn kiểm

soát bà ta.

“Nghe này, thần Thoth,” tôi nói. “Ja-hoory, gì cũng được. Set ít nhất sẽ

phá hủy toàn bộ vùng Bắc Mỹ, hay có thể nói là cả thế giới. Hàng triệu
người sẽ chết, ông nói ông quan tâm đến sự cân bằng. Vậy ông sẽ giúp
chúng tôi hay không?”

Trong một lúc, chỉ có tiếng gõ tách tách lên bàn phím của những con cò

quăm.

“Cô đang gặp rắc rối,” thần Thoth đồng ý. “Vậy để ta hỏi xem, cô nghĩ

sao khi cha cô đặt cô vào tình huống này? Sao ông ta lại thả các vị thần ra?”

Tôi suýt nữa đã nói, Để mang Mẹ quay lại. Nhưng tôi không còn tin điều

đó nữa.

“Mẹ tôi nhìn thấy được tương lai,” tôi đoán. “Có điều gì đó xấu xa đang

xảy đến. Tôi nghĩ bà và Cha tôi đang cố ngăn điều đó lại. Họ nghĩ cách duy
nhất là thả các vị thần ra.”

“Ngay cả khi việc sử dụng sức mạnh của các vị thần là một mối nguy

hiểm vô cùng lớn đối với con người,” thần Thoth nhấn mạnh, “và trái
ngược với luật của Ngôi Nhà Sự Sống - nhân tiện, đó là điều luật mà ta đã
thuyết phục Iskandar tạo ra.”

Tôi nhớ lại điều mà vị Pháp sư trưởng già đó đã nói cho tôi nghe trong

Hành Lang Thời Đại. “Các vị thần có sức mạnh lớn, nhưng chỉ có con
người mới có sự sáng tạo.”

“Tôi nghĩ mẹ tôi đã thuyết phục Iskandar rằng điều luật đó là sai lầm. Có

lẽ ông ấy không thể công khai thừa nhận điều đó, nhưng bà đã làm cho ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.