KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 300

nhưng tôi vẫn không ngăn được mình có chút ghen tị. Không phải tôi muốn
nhìn thấy Graceland gì đâu, dĩ nhiên là thế rồi, những Cha chưa bao giờ cố
lôi đưa tôi đến bất cứ nơi nào cho bằng được - ít ra là thế mãi đến chuyến đi
đến Bảo tàng Anh vào cái ngày ông biến mất. Tôi thậm chí còn không biết
Cha là một fan hâm mộ của Elvis, buồn thật đấy.

Chúng tôi bước lên bậc thềm. Cánh cửa trước nhà tự bật mở.

“Anh không thích điều này,” Carter nói.

Tôi quay lại nhìn ra phía sau, và máu tôi hóa đông cứng lại. Tôi tóm lấy

cánh tay anh trai mình, “Ừm, anh Carter, đúng lúc nói về những điều chúng
ta không thích…”

Đang tiến vào trên đường xe chạy vào nhà là hai tên pháp sư tay khua

khoáng gậy và đũa phép.

“Vào trong,” Carter bảo. “Mau!”

Tôi không có nhiều thời gian để ngắm nghía ngôi nhà. Phòng ăn của ngôi

nhà nằm bên tay trái và một phòng âm nhạc kiêm phòng khách nằm phía
tay phải, bên trong có một cây đàn piano và một cái cổng tò vò bằng kính
màu trang trí hình những con công. Tất cả vật dụng đều được chăng dây
giới hạn. Ngôi nhà có mùi như người già.

“Vật quyền năng,” tôi nói. “Ở đâu chứ?”

“Không biết,” Carter gắt. “Người ta đâu có liệt kê ‘vật quyền năng’ trong

chuyến tham quan đâu!”

Tôi liếc nhìn qua cửa sổ. Kẻ thù của chúng tôi đang đến gần. Tên đi

trước vận quần jean, áo sơ-mi không tay đen, giày ống, và một cái mũ cao
bồi tả tơi. Hắn ta trông giống như một kẻ sống ngoài vòng pháp luật hơn là
một pháp sư. Tên bạn của hắn cũng mặc tương tự nhưng vạm vỡ hơn, hai
cánh tay xăm trổ, đầu trọc, râu ria lởm chởm. Khi chúng ở cách chúng tôi
khoảng mười mét, tên đội mũ cao bồi hạ thấp cây gậy xuống, cây gậy biến
thành một cây súng săn.

“Ồ, làm ơn đi!” Tôi hét lớn, rồi đẩy Carter vào phòng khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.