cỏ và đáp xuống mà chẳng có lấy một sự dằn xóc nào cả. Rồi mắt cô ấy trợn
ngược, rồi cô đổ ập người xuống.
Desjardins tìm thấy cô và ôm cô trong tay. “Nhanh lên,” ông ta nói với
các đồng sự, “những người thường sẽ sớm tỉnh lại đấy.”
Họ đưa Zia ra khỏi buồng lái, và ba của tôi bị cuốn trôi đi qua các hình
ảnh lờ mờ.
Tôi lại nhìn thấy Phoenix - hay ít ra là một phần nào đó của thành phố.
Một đám bão cát đỏ khổng lồ đang di chuyển băng qua thung lũng, nuốt
chửng các tòa nhà và ngọn núi. Trong làn gió nóng bỏng, khắc nghiệt, tôi
nghe thấy Set cười lớn, say sưa thỏa mãn với sức mạnh của mình.
Rồi tôi nhìn thấy Brooklyn: ngôi nhà đã bị phá hủy của chú Amos bên bờ
sông Đông và cơn bão mùa đông đang cuồng nộ thổi qua phía trên bầu trời,
những cơn gió rít gào ném mưa đá và tuyết xuống thành phố.
Và rồi tôi nhìn thấy một nơi mà tôi không nhận ra: một con sông uốn
khúc chảy qua một hẻm núi trong sa mạc. Bầu trời phủ đầy các đám mây
đen ngòm, mặt sông dường như đang sôi sục. Có thứ gì đó đang di chuyển
bên dưới dòng nước, thứ gì đó to lớn, xấu xa và đầy sức mạnh - và tôi biết
nó đang đợi tôi.
Đây chỉ mới là khởi đầu, Horus cảnh báo tôi. Set sẽ tiêu diệt bất cứ
người nào mà cậu quan tâm. Hãy tin ta đi, ta biết rõ điều đó.
Con sông biến thành một đầm lầy đầy những cây sậy cao lớn. Trên cao,
mặt trời tỏa ánh sáng rực rỡ. Rắn và cá sấu lượn lờ qua dòng nước, ở rìa
sông có một cái lều tranh. Phía bên ngoài lều, một người phụ nữ và một đứa
trẻ khoảng mười tuổi đang đứng chăm chú nhìn vào một cái quan tài cũ tả
tơi. Tôi có thể thấy cái quan tài đó trước đây từng là một kiệt tác nghệ thuật
- được làm từ vàng và được khảm đá quý - nhưng giờ đây nó sứt mẻ và đen
xì với đầy bụi bẩn.
Người phụ nữ đưa tay vuốt lên nắp quan tài.
“Cuối cùng cũng tìm thấy.” Bà ấy có khuôn mặt của mẹ tôi - đôi mắt
xanh và mái tóc màu nâu nhạt - nhưng bà ấy phát sáng với ánh hào quang
phép thuật. Tôi biết mình đang nhìn thấy nữ thần Isis.