KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 417

Một lần trong suốt cuộc đời, tôi nghĩ. Và Desjardins chọn nó vào lúc

này sao?

Hắn ta chưa bao giờ giỏi kiên nhẫn cả.

Tôi nghĩ các pháp sư không thích thánh thần lắm mà!

Họ không thích đâu, thần Horus đồng ý. Chỉ muốn cho cậu thấy hắn

ta là một kẻ đạo đức giả như thế nào. Nhưng ta cho rằng việc giết các cậu
quan trọng hơn việc giữ gìn nguyên tắc. Ta có thể cảm thông với điều đó.

Tôi quay nhìn lại một lần nữa. Bóng dáng đó một lúc một đến gần

hơn – một người phụ nữ vàng khổng lồ trong bộ giáp màu đỏ phát sáng, với
một cái cung trong tay và bao đựng tên được đeo ngang lưng – và ả đang
lao về phía chúng tôi như một quả tên lửa.

Chúng ta đánh bại ả bằng cách nào? tôi hỏi.

Các cậu hoàn toàn không làm được, thần Horus nói. Cô ta là hiện

thân cho sự phẫn nộ của mặt trời. Vào cái thời khi Ra còn hoạt động, hẳn
cô ta oai vệ hơn rất nhiều, thế nhưng… Cô ta bất khả chiến bại. Một sát thủ
bẩm sinh. Một cỗ máy giết chóc…

“Được rồi, tôi hiểu!” tôi hét lên.

“Gì?” Sadie hỏi lớn đến nỗi khiến Zia cựa mình.

“Chu-chuyện gì thế?” Đôi mắt cô chấp chới mở ra.

“Không có gì,” tôi gào lên. “Chúng ta đang bị một cỗ máy giết chóc

bám theo. Quay trở lại ngủ đi.”

Zia loạng choạng ngồi dậy. “Một cỗ máy giết chóc hả? Ý cậu không

phải là…”

“Carter, sang phải!” Sadie hét lên.

Tôi làm theo, và một mũi tên rực lửa có kích thước của một chiến đấu

cơ không người lái sượt qua mạn tàu. Nó nổ tung phía trên chúng tôi, làm
mái nhà thuyền bốc cháy.

Tôi hướng con thuyền lao xuống, và Sekhmet bay vọt qua nhưng rồi

xoay tròn giữa không trung nhanh nhẹn đến phát bực và lao xuống theo
phía sau chúng tôi.

“Thuyền đang cháy,” Sadie chỉ rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.