KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 426

34. CẬU BÉ BỘT MÌ ĐƯA CHÚNG TÔI ĐI

TÔI TRIỆU HỒI ĐỒ NGHỀ MA THUẬT CỦA CHA từ Cõi

Âm, và tóm lấy anh bạn không chân bé xíu của chúng tôi. “Cậu Bé Bột Mì,
chúng ta cần nói chuyện.”

Cậu Bé Bột Mì mở đôi mắt sáp của mình. “Rốt cuộc rồi đấy! Cậu

cũng nhận ra được ở trong này ngột ngạt như thế nào sao? Ít nhất cậu cũng
nhớ được rằng cậu cần sự hướng dẫn khôn ngoan của tôi.”

“Thật ra chúng tôi cần ông trở thành một cái áo khoác. Chỉ một lúc

thôi.”

Cái miệng nhỏ xíu của ông ấy há hốc. “Trông tôi có giống đồ mặc

không? Tôi là vua của tri thức! Là người cực kỳ…”

Tôi đập mạnh ông ấy vào cái áo khoác của mình, chèn nó lại, ném nó

lên vỉa hè rồi giẫm mạnh lên đó. “Zia, câu thần chú là gì?”

Zia đọc các từ đó lên, tôi lặp lại câu ngâm đó. Cái áo khoác phồng lên

và trôi lơ lửng trước mặt tôi. Nó phủi bụi khỏi người và vò nhàu cổ áo. Nếu
những chiếc áo khoác có thể tức giận, thì đây chính là nó.

Sadie nhìn tôi đầy nghi ngờ. “Nó có thể lái một chiếc xe tải khi không

có chân để đạp phanh sao?”

“Điều đó không thành vấn đề,” Zia nói. “Nó là một chiếc áo khoác

dài.”

Tôi thở dài nhẹ nhõm. Trong giây phút đó, tôi hình dung mình cũng

phải làm cho cái quần của tôi tỉnh thức. Có thể gượng gạo lắm đấy.

“Hãy đưa chúng tôi đến Phoenix,” tôi bảo cái áo khoác.

Cái áo làm ra một cử chỉ khiếm nhã về phía tôi – hay ít nhất, sẽ thật là

khiếm nhã nếu cái áo khoác có bàn tay. Rồi nó trôi vào ghế tài xế.

Ca-bin còn lớn hơn tôi nghĩ. Phía sau ghế ngồi là khu vực được che

màn với một chiếc giường lớn, Sadie ngay lập tức chiếm lấy nó.

“Em sẽ để cho anh và Zia có thời gian cho nhau,” con bé bảo với tôi.

“Chỉ hai người và cái áo khoác của anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.