một cách ngờ vực khi ông nói ba chúng tôi là một gia đình - như thể chúng
tôi đã làm điều gì sai lầm ấy. Tiến sĩ Martin ngu ngốc ở bảo tàng. Thanh tra
Williams. Chuyện này xảy ra mỗi khi Cha, anh Carter và tôi ở cùng nhau.
Lúc nào cũng như thế.
“Tôi xin lỗi, Sadie,” viên thanh tra nói. “Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng
chúng tôi phân loại người vô tội và kẻ có tội. Sẽ dễ dàng hơn cho mọi người
khi cháu hợp tác đấy. Bất cứ thông tin nào. Bất cứ điều gì cha cháu đã nói.
Những người ông ấy có thể đã nhắc đến.”
“Amos,” tôi bật ra cái tên đó, chỉ để nhìn xem phản ứng của ông ta. “Ông
đã gặp một người tên là Amos.”
Thanh tra Williams thở dài. “Sadie, cha cháu không thể làm thế. Chắc
cháu biết rõ điều đó. Chúng tôi đã nói chuyện với Amos cách đây chưa tới
một tiếng, qua điện thoại từ nhà ông ấy ở New York.”
“Ông ta không ở New York!” tôi khẳng định. “Ông ta ở ngay...”
Tôi liếc nhìn qua cửa sổ và Amos đã biến mất. Kinh điển thật.
“Không thể tin được,” tôi nói.
“Chính xác,” viên thanh tra đáp.
“Nhưng ông ta đã ở đây!” tôi kêu lên. “Ông ta là ai? Một trong số các
đồng nghiệp của cha tôi sao? Sao các ông biết mà gọi cho ông ta?”
“Thật tình đấy, Sadie. Ngừng làm trò đi.”
“Làm trò?”
Viên thanh tra chăm chú nhìn tôi trong một lúc, rồi ông ta nghiến răng
như thể đã có quyết định. “Chúng tôi đã biết được sự thật từ Carter. Tôi
không muốn làm cho cháu buồn, nhưng cậu ta đã kể tất cả. Cậu ta hiểu
chẳng có ích gì khi bảo vệ cho cha cháu vào lúc này. Thôi thì cháu cũng
giúp cho chúng tôi cho rồi, và sẽ chẳng có lời buộc tội nào đối với cháu
đâu.”