KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 42

tiếng của cha mình. Nhưng giờ ông ấy đã ra đi...”

“Ý ông là xuyên qua sàn nhà trong một cái quan tài sao,” tôi khăng

khăng. “Ông ấy không chết.”

Thanh tra Williams dang hai tay ra. “Sadie, tôi rất lấy làm tiếc. Nhưng

chúng ta phải tìm ra lý do sao ông ta lại thực hiện cái hành động... ừm...”

“Hành động gì?”

Ông ta hắng giọng một cách khó chịu. “Cha cháu đã phá hủy các hiện vật

vô giá và hình như đã tự giết mình trong khi làm việc đó. Chúng ta rất
muốn biết lý do cho việc đó.”

Tôi nhìn chòng chọc vào ông ta. “Ông đang nói cha tôi là một kẻ khủng

bố sao? Ông có điên không thế?”

“Chúng tôi đã gọi cho một vài đồng nghiệp của cha cháu. Tôi được biết

là cách cư xử của ông ấy trở nên thất thường sau cái chết của mẹ cháu. Ông
ấy trở nên thu mình và bị ám ảnh với các nghiên cứu của mình, dành ngày
càng nhiều thời gian hơn ở Ai Cập...”

“Ông ấy là một nhà Ai Cập học, trời ạ! Ông nên tìm kiếm ông ấy, chứ

không phải hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn như thế!”

“Sadie,” ông ta nói, và tôi có thể nhận ra qua giọng nói của ông ta rằng

ông ta đang cố chống lại mong muốn được bóp chết tôi. Lạ lùng thay, tôi
gặp phải khá nhiều phản ứng kiểu này từ người lớn. “Có những nhóm người
cực đoan ở Ai Cập phản đói các hiện vật của người Ai Cập được giữ trong
các bảo tàng của nước khác. Những người đó có thể đã tiếp cận với cha
cháu. Có thể ở địa vị của mình, cha cháu trở thành mục tiêu dễ dàng với bọn
chúng . Nếu cháu từng nghe thấy ông ấy nhắc đến bất cứ cái tên nào...”

Tôi đi sầm sầm ngang qua ông ta để đến bên cửa sổ. Tôi quá giận đến nỗi

không thể nào suy nghĩ được. Tôi từ chối tin rằng Cha đã chết. Không,
không, không. Và một kẻ khủng bố ư? Làm ơn đi. Sao những người lớn lại
ngốc đến thế nhỉ? Họ luôn bảo “nói sự thật đi”, và khi bạn làm thế, thì họ
lại không tin bạn. Thế thì nói làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.