KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 441

“Ồ, thế thì chúng ta hãy làm nổ tung các con thuyền hay thứ gì đó

đi!” tôi nói.

Chú Amos nhìn tôi. “Thành thật mà nói, đó là chiến lược của cháu

ư?”

Giọng chú ấy khiến tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc. Khi nhìn xuống

đội quân quỷ, cái kim tự tháp khổng lồ… tôi đã nghĩ cái gì vậy nhỉ? Tôi
không thể chiến đấu trong cuộc chiến này. Tôi chỉ là một đứa trẻ mới mười
hai tuổi đầu mà thôi.

“Chúng ta phải thử thôi,” Carter nói. “Cha đang ở trong đó.”

Điều đó đã kéo tôi ra khỏi màn tự thán của mình. Nếu chúng tôi sẽ

phải chết, ít ra chúng tôi sẽ chết khi đang cố cứu cha mình (ồ, và cả Bắc Mỹ
nữa, tôi cho là thế).

“Đúng thế,” tôi nói. “Chúng ta bay đến mấy con thuyền đó. Chúng ta

ngăn chúng không đặt cái đỉnh lên…”

“Chóp tháp,” Zia sửa lại.

“Gì cũng được. Rồi chúng ta bay vào kim tự tháp và tìm Cha.”

“Và khi Set cố ngăn cháu lại thì sao?” chú Amos hỏi.

Tôi liếc nhìn Zia, lúc này đang âm thầm cảnh báo tôi không được nói

thêm gì nữa.

“Việc ưu tiên cần giải quyết trước,” tôi nói. “Chúng ta bay đến những

cái thuyền bằng cách nào?”

“Dưới hình dáng một cơn bão,” chú Amos gợi ý.

“Không!” cả ba chúng tôi đồng thanh.

“Tôi sẽ không tham gia vào bất cứ phép thuật hỗn mang này thêm lần

nữa,” Zia khẳng định. “Việc đó không theo quy luật tự nhiên.”

Chú Amos vẫy tay ra hiệu về phía cảnh tượng đang diễn ra bên dưới

chúng tôi. “Nói cho tôi xem đó là điều diễn ra theo quy luật tự nhiên đi. Các
cô cậu có kế hoạch nào khác không?”

“Những con chim,” tôi nói, thấy ghét bản thân mình vì đã nghĩ đến

điều đó. “Cháu sẽ trở thành một con diều hâu. Carter có thể làm một con
chim ưng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.