KIM TỰ THÁP ĐỎ - Trang 447

Nhưng phần đáng sợ nhất lại chính là cái ngai. Nó là một thứ méo mó

đáng sợ, giống một cột xi măng đá đỏ tình cờ mọc lên từ hàng thế kỷ của
chất trầm tích nhỏ xuống. Và nó vây quanh một cái quan tài vàng – quan tài
của Cha – được chôn dưới chân của cái ngai, với một đầu thò ra vừa đủ để
làm chỗ đặt chân.

“Sao chúng ta mang cha ra khỏi đó?” tôi nói, giọng tôi run rẩy.

Kế bên tôi, Carter nín thở. “Chú Amos?”

Tôi nhìn theo hướng anh ấy đang nhìn, về phía cái lỗ đỏ đang phát

sáng ở giữa trần nhà. Một cặp chân đong đưa từ lỗ hỗng đó. Rồi chú Amos
thả mình xuống, mở tung cái áo khoác không tay của mình như một cái dù
để chú ấy có thể trôi lơ lửng phía trên sàn nhà. Áo quần chú ấy vẫn đang
bốc khói, mái tóc dính đầy tro. Chú ấy chĩa cây gậy của mình về phía trần
nhà và ra lệnh. Đường ống chú ấy đã đi qua rung chuyển, phun ra bụi và
gạch vụn, và ánh sáng bất ngờ tắt ngúm.

Chú Amos phủi bụi khỏi áo quần và mỉm cười với chúng tôi. “Như

thế sẽ giữ chân bọn chúng trong một lúc.”

“Sao chú làm được điều đó?” tôi hỏi.

Chú ấy ra hiệu cho chúng tôi đi vào căn phòng.

Carter nhảy qua cái rãnh sâu đó không chút chần chừ. Tôi không thích

thế, nhưng tôi sẽ không để anh ấy đi mà không có tôi, vì thế tôi cũng nhảy
qua cái rãnh. Ngay lập tức tôi cảm thấy càng buồn nôn hơn so với trước đó,
như thể căn phòng đang bị nghiêng, khiến cho cảm giác của tôi mất cân
bằng.

Zia là người đi vào cuối cùng, cô ta nhìn chú Amos đầy cẩn trọng.

“Ông đáng lẽ ra không còn sống,” cô ta nói.

Chú Amos cười khúc khích. “Ồ, ta đã nghe điều đó trước đây. Nào.

hãy bắt tay vào việc nào.”

“Đúng thế.” Tôi nhìn trừng trừng về phía cái ngai. “Chúng ta làm

cách nào để đưa cái quan tài ra ngoài?”

“Cắt nó ra chăng?” Cartre rút kiếm ra, nhưng chú Amos giữ tay anh

ấy lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.