KINH CẦU HỒN CHO AI - Trang 157

Tôi ngồi xuống cho đỡ mệt, hai tai nghe ngóng, chuẩn bị đối phó với đợt

tấn công mới.

bất ngờ cô rũ ra cười:

-Thôi xí xóa, hòa cả làng thôi!

-Tán thành ấy! Vật lộn với cô làm tôi giảm tuổi thọ. Cô đến ngồi cạnh tôi

đây này. Và nếu cô không để cho đôi tay được yên, tôi sẽ gọi cớm đấy.

Tôi nghe tiếng cô bước lại gần và bấm đèn bật sáng. Tôi quay lại, cô ở

ngay sau lưng. Tôi thấy mình cũng ngồi bật xuống sàn, bụi phủ dày có tới
vài centimet, tôi vội đứng lên. Cả hai chúng tôi nhìn nhau qua ánh đèn mà
cười rũ. Người đầy bụi, mặt mày lem luốc như vẽ hề.

-Tôi có cảm tưởng chúng ta họp thành một cặp cầu bơ cầu bất – tôi nói –

Cô làm gì ở đây?

-Thì cũng là điều tôi muốn hỏi ông. Cô cãi lại – Nhưng tôi không tò mò

đâu. Ta nói chuyện lằng nhằng vui thôi. Không nên đi sâu vào chuyện khác.

-Không, cái chuyện vô lý này kéo dài quá đủ rồi. Cô sẽ không rời khỏi

được nhà này chừng nào cô chưa hứa trả lại tôi tấm hình chụp xác Dixon
mà cô hớt tay trên đêm nào. Nếu công việc của tôi không tiến triển thì có lẽ
tôi đã tìm ra các cô gái rồi.

-Ồ! Không… Ông chỉ mơ hão thôi. Cô ta nói và khôn ngoan ngồi lùi xa

khỏi tầm tay tôi – Thế ông nghĩ dùng tấm hình đó để bắt Starkey phải tự lột
mặt nạ ư? Tôi đã làm thử nhưng không ăn thua gì.

-Cô đã thử rồi ư? Tôi kêu lên – Cô có điên không mà lại cho Starkey biết

cô có tấm hình?

Cô gật đầu với vẻ buồn phiền:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.