KINH CẦU HỒN CHO AI - Trang 159

-Nhưng tại sao cô lại đến ngôi nhà này? – Tôi băn khoăn hỏi – Tôi đến

đây vì tìm thấy trong phòng cô ta địa chỉ này, nhưng còn cô, cô làm thế nào
mà biết ở đây?

Cô nhìn tôi hơi bối rối:

-Người ta đã tìm thấy một chiếc giày của một trong các cô đó ở ngôi ngà

này – Cô trả lời tôi – Đã nhiều ngày tôi theo dõi cái tiệm đó. Và chiều nay
khi đi ngang qua thấy hình cô ta bày trong tủ kính, thế là tôi nảy ý nghĩ đến
đây. Tôi đi gặp chủ nhân ngôi nhà này mượn chìa khóa và… và có mặt ở
đây.

Bất chợt tôi cảm thấy khó chịu. Tôi càu nhàu nói:

-Ta đã mất quá nhiều thời gian. Cô chịu đi không? Ta xem qua trong nhà

này một lát. Cô đưa cho tôi chiếc đèn bấm.

Chúng tôi đi vào phòng treo quần áo, nó còn bẩn thỉu hơn phòng chúng

tôi vừa đi qua. Cầu thang lầu ở ngay trước mặt. Tôi rút súng và hết sức nhẹ
nhàng bước lên. Audrey đi theo tôi lên lầu một. Có ba buồng. Trong buồng
thứ hai, chúng tôi thấy Marian French. Cô nắm sóng xoài ở sàn, giữa đám
bụi. Hai tay bíu chặt chiếc thừng quấn quanh cổ. Mắt bất động và không
hồn. Mặt méo mó vì cơn hấp hối và ứ máu đỏ sậm. Chiếc áo ngắn màu
xanh, tráng bị xé ở phần trên lộ cái vai trắng nõn. Cô chết thật rồi. Tôi
không thể làm gì được cho cô nữa.

Marian French đã chết.

Tôi nghe thấy hơi thở dồn dập của Audrey. Tôi đặt tay lên vai cô nhưng

không thể thốt ra lời nào. Tôi kinh hoàng, cảm thấy như mình có lỗi. Chúng
tôi đứng ngây người trong vài phút, ánh mắt không thể nào rời hình ảnh dễ
sợ và thê thảm như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.