KINH CẦU HỒN CHO AI - Trang 65

và chân tôi bị nâng lên. Thật như mình đang bay len nhưng lại rơi xuống
ngay, đầu đập vào tường. Sau đó tôi không biết gì nữa...

Tôi như người bước qua một đám sương mù đo đỏ, đầu dãn nở ra và co

thắt lại. Tôi có sức bám dựa vào tường và tuôn ra một tràng chửi thề. Cả
khu nhà chìm sâu trong yên lặng, tôi không biết mình ngất trong bao lâu.
Bầm đèn nhìn đồng hồ tôi thấy 4 giờ kém 10. Như vậy tôi bị nốc ao khoảng
15 phút. Ánh đèn làm chói mắt, phải tắt đi. Tôi không đủ sức đứng dậy nữa.
Mỗi một cử động đều dội nhức trong đầu. Tôi lại tuôi ra một tràng chửi rủ
nữa cho bõ tức. Nếu biết là đụng đầu con nhỏ võ sư nhu đạo thì tôi đâu có
bị đo ván nằm dài... Không thể nào tưởng tượng được con nhỏ lại làm tôi
đến nước này. Tôi cứ tự phụ mình cũng thạo một ít, nhưng con nhỏ này
chắc đi học "cua đặc biệt" với Thiên hoàng rồi.

Tôi cẩn thận ngồi dậy, rên rỉ theo từng tiếng dội nhức đầu, nhưng một lúc

sau thấy khá hơn nên đứng dậy. Tôi lết tới trong cầu thang lắng nghe nhưng
không thấy động tĩnh gì, chắc cô ta đã về nhà.

Tôi quay trở lại văn phòng báo. Cửa không khóa nhưng tôi hơi ngạc

nhiên thôi. Tôi đẩy cửa, bước vào, bật đèn lên. Bàn giấy thứ nhất vẫn âm u
như hồi nào. Tôi đi về phía phòng của Dixon, lắng nghe một chút rồi mở
toang ra.

Ánh sáng chiếc đèn bấm quét trên chiếc bàn trống trơn, không hồn. Tôi

tiến lại gần. Hộc bàn giữa mở ra. Tôi hơi đoán ra rồi. Chỉ liếc sơ qua thấy
mình đã đoán đúng. Không còn hình ba cô gái mà Dixon đã đưa tôi xem
mấy giờ trước.

Tôi suy nghĩ một lúc, mắt nhìn vào hộc bàn. Nhất định là cô gái đó đã lấy

đi. Rắc rối thật. Có mấy tấm hình tôi mới viện được Cảnh Sát Liên Bang và
cho Macey cứ việc đến năn nỉ ỉ ôi với tôi. Không biết con quỉ cái này có
biết điều đó không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.