KINH DIỄM NHẤT THƯƠNG - Trang 142

Thiên Y Cư Sĩ cười nói:

- Huynh đừng lo lắng cho ta đến mức sợ sệt như vậy, ta còn chưa chết,

huynh cứ giữ sự lo lắng đó lại sau này dùng đi!

Ôn Vãn vội nói:

- Ta cũng không phải lo lắng chuyện này…

- Là lo lắng cho con gái sao?

Thiên Y Cư Sĩ hỏi:

- Nghe nói nó cũng đến kinh thành…

- Nha đầu điên này, đều là do ta cưng chiều làm hư nó. Đợi nó trở về,

ta nhất định phải đánh gãy chân của nó.

Vừa nhắc tới Ôn Nhu, giọng điệu của Ôn Vãn lại trở nên bực bội:

- Có điều, nghe nói nó ở kinh sư, hình như rất thân thiết với lệnh đồ.

- Chuyện này…

Thiên Y Cư Sĩ cười:

- Đợi ta đến kinh thành, nhất định sẽ tìm được cháu gái khuyên nó về

nhà. Nhưng ta cũng không thể nói với nó rằng cha của nó muốn đánh gãy
chân nó, nếu không thì chắc nó lại không dám về nhà.

- Vô ích thôi, nha đầu kia không nghe khuyên, không chịu bảo.

Ôn Vãn giận đến thổi chòm râu bay lên:

- Không cần nhọc lòng, huynh có khuyên cũng chỉ uổng công thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.