KINH DIỄM NHẤT THƯƠNG - Trang 289

Điều này rõ ràng trái với sự bình tĩnh thường ngày của hắn, cho nên

Tư Đồ và Tư Mã đều cảm thấy kỳ quái (ngoại trừ Triệu Họa Tứ, hắn vẫn
còn đang nhớ lại tư vị khi ăn cô gái kia).

- Có chuyện gì?

- Xuất chiến được rồi.

- Tại sao?

- Đối phương đang rút lui.

- Thật chứ?

- Chắc chắn. Trong số hòa thượng của Lão Lâm tự có người của chúng

ta, theo như báo cáo thì bọn chúng thật sự đang rút lui toàn diện.

- Nói như vậy, Thiên Y Cư Sĩ quả thật không có ở Điềm sơn rồi.

- Có lẽ không sai. Binh pháp có nói "giặc cùng đường chớ đuổi theo",

không bằng chúng ta lập tức hội hợp với Nguyên lão ở Hàm hồ, toàn lực
công kích Thiên Y Cư Sĩ, như vậy tốt hơn.

- Không đúng. Nếu bọn chúng vẫn ở nguyên, trận thế ổn định, chúng

ta không thể hành động mạo hiểm. Hai quân thực lực tương đương, dùng
vũ lực giao đấu sẽ khó tránh khỏi thương vong, cho dù có thắng cũng chưa
chắc được lợi. Nhưng bọn chúng vừa lui, sĩ khí giảm mạnh, thế trận suy
yếu, chúng ta nên thừa dịp giết cho bọn chúng tơi bời hoa lá, nhổ cỏ tận
gốc. Bằng không, một khi bọn chúng hội hợp với binh lực ở Hàm hồ, lại
tạo thành một đội quân tinh nhuệ, khi đó muốn diệt trừ e rằng rất khó.

- Như vậy… bên phía Nguyên lão thì sao?

- Ta sẽ thông báo cho ngài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.