Tất cả là chính mình, chính mình là tất cả.
Hắn đối xử với người và vật đều giống như đối đãi với chính mình,
không thiên vị, không công không tư. Cho nên đế vương quan lại, cao thủ
người thường đều xem như nhau.
Hắn không có hạn chế, cũng không có ngăn cách.
Tâm tự nhiên, người bình thường.
Người gọi hắn "công tử" mới là một công tử thật sự, mặt như quan
ngọc, dung mạo như hoa đào, trên người mặc áo tơ trắng lộ ra vẻ quý phái,
giơ tay nhấc chân đều nho nhã lễ độ, hơn nữa thần sắc non nớt, thái độ chân
thành, khiến người ta dễ sinh hảo cảm.
Vương Tiểu Thạch nhận ra người này.
Hóa ra là y, khó trách Bát Đại Đao Vương, Chỉ Chưởng Song Tuyệt và
cao thủ ba tộc đều trở thành nô tài tôi tớ.
Vì vậy hắn cũng đáp lễ một tiếng:
- Công tử.
Người này tuyệt đối là một công tử, công tử thật sự.
Đó chính là được người xưng "Cười nói khoanh tay kiếm nhuộm máu,
trở tay làm mây lật tay mưa", "Thần Thương Huyết Kiếm tiểu hầu gia",
"Thần Thông Hầu", truyền nhân của võ lâm chí tôn Phương Cự Hiệp,
Phương tiểu hầu gia Phương Ứng Khán.
Sau khi màn được vén lên, lộ ra nửa khuôn mặt bên trái của Phương
Ứng Khán.
Rèm cũng chỉ vén lên một bên.