KINH NGHIỆM TANTRA - Trang 164

156

Jung nghĩ rằng ông ấy là kiểu người yêu, thế thì bà ấy cần
kiểu người bố; nếu Jung nghĩ ông ấy là kiểu người bố, thế thì
bà ấy cần kiểu người yêu. Nhưng điều đó ông ấy chưa bao
giờ phát triển cả. Đấy là cách bạn có thể thấy nó không phải
là sáng suốt; nó chỉ là một tâm trí thủ đoạn, hợp lí hoá.

Chúng ta cứ hợp lí hoá. Chúng là mọi việc một cách vô

ý thức, chúng ta làm chúng mà không biết tại sao chúng ta
đang làm chúng. Nhưng chúng ta không thể nào chấp nhận
sự kiện này: rất xấu hổ để chấp nhận rằng, "Tôi đã làm điều
gì đó mà tôi lại không nhận biết về điều đó và tôi không biết
tại sao." Nhận biết về việc hợp lí hoá này.

Và làm sao những người như vậy có thể làm lợi được

cho người khác? Chính sự kiện rất nổi tiếng là nhiều bệnh
nhân của Carl Jung đã tự tử. Tại sao? Họ đã tới để được giúp
đỡ, tại sao họ tự tử? Cái gì đó về cơ bản đã phải sai rồi. Việc
phân tích của ông ấy chỉ là điều tệ hại. Ông ấy là con người
rất kiêu ngạo, rất bản ngã, liên tục chỉ chực đánh nhau. Có
thể toàn bộ việc phân tâm của ông ấy đã được phát triển chỉ
vì kiêu ngạo của ông ấy chống lại Sigmund Freud. Có thể
đấy lại chỉ là hợp lí hoá, bởi vì bản thân ông ấy dường như
đang chịu cùng những vấn đề mà ông ấy nghĩ để giúp cho
người khác.

Jung bao giờ cũng rất sợ ma; ngay cả trong tuổi già của

mình ông ấy cũng sợ ma. Ông ấy đã không xuất bản cuốn
sách quan trọng nhất của mình trong khi còn sống bởi vì ông
ấy sợ rằng mọi người sẽ đi tới biết các sự kiện. Cho nên các
truyện kí của ông ấy được xuất bản, nhưng ông ấy đã phải
chắc chắn rằng chúng được xuất bản chỉ khi ông ấy chết. Bây
giờ đây là cái kiểu chân lí và đích thực gì? Ông ấy sợ bị phát
hiện ra là sai, hay trong cái sai, đến mức ông ấy chưa bao giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.