208
Câu hỏi này là từ Arup. Bây giờ điều đầu tiên: bạn nói
rằng tôi phải nói với bạn, "Mọi thứ đều diễn ra hoàn toàn
tuyệt vời với bạn."
Chỉ bởi lời nói của tôi về điều đó, nó sẽ không trở nên
tuyệt vời đâu. Nó có thể cho bạn an ủi, nhưng tôi không ở
đây để cho bạn bất kì an ủi nào. Hoặc bạn lấy điều thực hoặc
bạn không bận tâm chút nào. An ủi là điều giả. Nó là trò chơi
để chơi, nó chỉ để làm thời gian trôi qua, và thời gian trôi qua
là thời gian phí hoài
Một điều khác bạn nói, "Mọi thứ đều diễn ra hoàn toàn
tuyệt vời "... khó đấy... "hoàn toàn tuyệt vời"... khó thật.
Chẳng cái gì là tuyệt đối ở đây trên trái đất này... ngoại trừ
việc chứng kiến. Xấu không tuyệt đối, đẹp không tuyệt đối,
hạnh phúc không tuyệt đối, bất hạnh không tuyệt đối - chỉ
mỗi chứng kiến. Và khi bạn chứng kiến, bạn cảm thấy không
xấu cũng chẳng đẹp, không hạnh phúc chẳng bất hạnh, bạn
đơn giản cảm thấy nhân chứng.
Toàn bộ công việc của tôi ở đây là để làm cho bạn
thành nhân chứng. Bạn muốn mọi đều thứ tuyệt vời, bạn
không muốn là một nhân chứng. Bạn muốn có nhiều kinh
nghiệm vui thích hơn; đó là lí do tại sao bạn thường xuyên
tìm kiếm an ủi. Mọi người tới tôi không thực để được giúp
đỡ mà là để được an ủi, chỉ để được vỗ về lên lưng. Nếu tôi
nói mọi thứ đều tốt, họ cảm thấy tốt, nhưng cảm giác này sẽ
có ích được bao lâu? Chẳng chóng thì chầy nó sẽ qua đi. Lần
nữa họ lại phải tới, và lần nữa họ chờ đợi tôi vỗ đầu họ. Điều
này sẽ không ích gì cho bạn cả. Bạn cần biến đổi. Và điều
này sẽ tạo ra phụ thuộc vào tôi, và tôi sẽ không làm cho bạn
phụ thuộc vào tôi. Bạn phải độc lập, bạn phải là chính bản
thân mình, bạn phải theo cách thức riêng của mình.