KINH NGHIỆM TANTRA - Trang 287

279

tỉnh táo về tu sĩ, chính khách, học giả - điều đó là tốt. Trở nên
nhận biết về bệnh tật, biết nó là gì, là một nửa việc chữa trị.

Và bạn đã trở thành một sannyasin, bạn đã tiến một

bước vào cái không biết. Nếu bạn định ở cùng tôi, bạn sẽ
phải nói lời chia tay tu sĩ của mình, chính khách của mình,
học giả của mình. Nhưng tôi cảm thấy tin tưởng rằng bạn có
thể làm điều đó, bằng không thì thậm chí bạn đã không hỏi.
Bạn đã cảm thấy rằng nó là vô nghĩa, tất cả những điều bạn
đã làm cho tới giờ đều vô nghĩa - bạn đã cảm thấy điều đó.
Cảm giác đó là cực kì có giá trị.

Cho nên tôi sẽ không nói kiên nhẫn và đợi đến kiếp sau,

không. Tôi chưa bao giờ thiên về trì hoãn cả; mọi trì hoãn
đều nguy hiểm và rất thủ đoạn. Nếu bạn nói, "Mình sẽ trì
hoãn - trong cuộc sống này chẳng cái gì có thể được làm cả,"
bạn đang tránh một tình huống. Mọi thứ đều có thể được
làm! Bạn đơn giản đang giả vờ. Và đây là thủ đoạn để tự cứu
mình: "Bây giờ cái gì có thể được làm nữa? Mình già rồi."

Ngay cả trên giường chết, vào khoảnh khắc cuối cùng,

thay đổi có thể xảy ra. Ngay cả khi một người sắp chết, người
đó vẫn có thể mở mắt mình trong một khoảnh khắc... và thay
đổi có thể xảy ra. Người đó có thể vứt bỏ toàn bộ quá khứ
trước khi cái chết tới và người đó có thể chết hoàn toàn tươi
tắn. Và người đó đang chết theo cách mới: người đó đang
chết như một sannyasin, người đó đang chết trong thiền sâu.
Và chết trong thiền sâu thì không phải là chết chút nào, bởi vì
người đó sẽ chết với nhận biết hoàn toàn về cái bất tử.

Điều đó có thể xảy ra trong một khoảnh khắc! Cho nên

xin đừng trì hoãn, đừng nói: "Tốt nhất giá mà tôi sống phần
còn lại cuộc đời này trong kiên nhẫn...?" Không, vứt nó đi
ngay bây giờ. Nó là vô giá trị! - sao mang nó làm gì, sao phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.