KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 107

“Huhuhu, cuối cùng em cũng nghe điện thoại.” Anh ta nói như đang bắn
liên thanh, “Em lại chặn WeChat của anh rồi.”
“Tôi đang bận.” Cô ngoáy tai.
Anh ta vô cùng nhiệt tình, “Thứ bảy ngày mai trời nắng đẹp, đi ăn bữa cơm
đi, anh mời em.”
“Tôi đang bị thương, không đi được.” Cho nên bị trặc chân cũng có thể
xem là một chuyện may mắn.
“Thế thì… Anh đến thăm em nhé.”
“…” Cô thấy Yến Ngọc ngậm một điếu thuốc, bước ra ban công.
Củng Ngọc Quán nói tiếp, “Tôi và anh Tôn sẽ cùng nhau đến.”
Anh Tôn là ai vậy? “Có chuyện gì không thể nói trên điện thoại sao?”
“Gặp mặt rồi nói.” Củng Ngọc Quán ngừng một lát, “Anh không biết địa
chỉ nhà em, anh Tôn biết không?”
Cô mệt mỏi nằm xuống ghế sofa, nghĩ Yến Ngọc đi hút thuốc cũng không
về nhanh đến thế, duỗi thẳng chân trái, nâng lên, đặt xuống, nâng lên, đặt
xuống, ngữ khí lúc nói chuyện cũng cao lên, “Anh trai của cháu tôi tên là
Ngộ Không, còn anh Tôn của anh là ai? Đánh thắng được anh cháu tôi
không?”
“Tôn Nhiên.”
“…” Kinh Mịch Ngọc kinh hãi đến mức miệng thật lâu cũng không khép
lại được. Bạn trai tiền nhiệm thứ sáu và thứ mười của cô xưng huynh gọi
đệ?
Bỗng nhiên có một cánh tay đưa qua, khều cằm Kinh Mịch Ngọc.
Cô kinh ngạc nhìn Yến Ngọc. Móa, anh ta vào nhà từ lúc nào thế?
Một cái tay khác của anh đưa tới, kéo cái váy đã trượt lên đến bắp đùi của
cô xuống đầu gối.
May là cô có mặc quần bảo hộ. Kinh Mịch Ngọc cũng đặt chân xuống, ngồi
dậy.
Người phía bên kia điện thoại nói, “Cũng không còn sớm nữa, em bị
thương thì đi ngủ sớm đi. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Trong lòng cô đang suy nghĩ xem ngày mai có nên đi siêu thị
mua vài bịch hạt dưa hay đậu phộng gì đó không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.