KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 108

Mở WeChat ra, quả nhiên có lời mời kết bạn của Củng Ngọc Quán.
Đau đầu.
Đau chân.
“Tôi về đây.” Cô đứng lên khỏi salon.
Hai tay Yến Ngọc chống ở hai bên người Kinh Mịch Ngọc, ép cô trở về,
“Màu đỏ rượu.”
Cô nhìn anh.
“Hơi nhạt.”
Kinh Mịch Ngọc trừng mắt nhìn Yến Ngọc.
“Tôi đoán.” Yến Ngọc cười.
Cô túm chặt váy. Nếu không phải do tình huống không cho phép, cô cũng
muốn giở váy lên kiểm tra xem có chỗ nào bị lộ không? Đoán mò mà cũng
đúng được sao?
“Lại bày ra dáng vẻ rất chờ mong bị làm rồi.” Ngón trỏ phải của Yến Ngọc
đi từ cằm của cô, dọc theo độ cong của cổ, chạm vào xương quai xanh,
“Đáng tiếc, mộng đẹp dễ vỡ.”
“…” Là mộng đẹp của ai hả?
Thấy mắt cô càng ngày càng trừng anh hung dữ hơn, Yến Ngọc lui người
lại, “Để tôi gọi tài xế đưa cô về.”
****
Kinh Mịch Ngọc ngăn cấm Củng Ngọc Quán đến thăm bệnh. Cô sợ địa chỉ
bị bại lộ, anh ta sẽ ba ngày hai lần tới cửa tán gẫu. Vả lại, sau một đêm, cái
chân bị trặc của cô cũng tốt lên hơn phân nửa.
Họ hẹn gặp nhau ở một nơi nào đó.
Cô thích OneFool, liên đới theo những lúc gặp mặt những bạn trai trước
phần lớn đều chọn ở đây.
Đã tới giờ nhưng Kinh Mịch Ngọc vẫn chậm chạp chưa tới.
Củng Ngọc Quán kéo tay áo Tôn Nhiên, “Anh Tôn, có phải cô ấy muốn
cho em leo cây không?”
Tôn Nhiên hất tay, “Sao tôi biết được.”
Bàn tay Củng Ngọc Quán trống rỗng, gấp gấp tờ giấy ăn, “Anh và cô ấy
chia tay nhau rồi hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.