KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 208

Củng Ngọc Quán đội nón và khẩu trang, đêm hôm khuya khoắt nên không
mang kính râm. Anh ta đi bên trái Kinh Mịch Ngọc, thay cô cản dòng
người đi ngược hướng, “Không nghĩ lại có nhiều người đến như vậy.”
Tôn Nhiên không để ý nói một câu, “Cuối tuần.”
Xa xa Củng Ngọc Quán nhìn thấy cái đèn mẫu đơn cực lớn, cánh hoa trắng
noãn óng ánh, phát ra ánh sáng trắng lập lờ. “Những bình luận trên mạng
đều nói ở đây cầu duyên rất linh. Anh muốn cầu nguyện mong cho nữ thần
của anh mau mau xuất hiện.”
Kinh Mịch Ngọc từ khi bước vào con đường này thì bắt đầu im lặng không
lên tiếng. Nghe được lời nói của anh ta, cô run run rẩy rẩy ngước mắt nhìn
lên.
Ký ức chôn sâu trong đáy lòng như vừa giãy dụa ra khỏi lớp gông xiềng
nặng nề.
Thật ra thì một chút cũng không linh nghiệm. Cô đã từng đứng trên con
đường này, hướng về phía đèn mẫu đơn quỳ xuống dập đầu ba lần, nhưng
kết quả vẫn là công dã tràng.
Cái công dã tràng ấy, đã khiến cô như đã bước qua địa ngục một lần.
Kinh Mịch Ngọc không khống chế được tâm trạng, ánh đèn phản chiếu
trong mắt trở nên nhập nhèm, xuyên thấu qua tầng hơi nước, cánh hoa mơ
hồ trở thành mấy tầng bóng chồng chéo lên nhau.
Cô trừng mắt nhìn, gương mặt ướt sũng.
Bỗng nhiên có một bàn tay đưa qua, phủ lên mặt cô.
Trên lòng bàn tay là vết chai rất dày, là vết tích của việc huấn luyện lâu
năm mà thành.
Tôn Nhiên không cúi đầu, nhìn thẳng về dòng người phía trước, nói, “Lúc
trước là Tần Tu Ngọc giúp cô chắn bụi, nhưng bây giờ anh ta không có ở
đây nên tôi đành cố gắng giúp cô một chút vậy.”
Có một loại bi thương, thống khổ có thể nuốt chửng cô trong nháy mắt, cho
dù chỉ mới một giây trước đó còn đang cười nói vui vẻ.
Kinh Mịch Ngọc nắm chặt bàn tay Tôn Nhiên, kề sát mặt mình, triệt để sụp
đổ trong dòng hồi ức về đèn mẫu đơn.
Lòng bàn tay Tôn Nhiên chỉ toàn là nước mắt của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.