KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 209

Củng Ngọc Quán lúc này mới kịp phản ứng, cũng không hỏi nhiều mà
dùng người che khuất cô, sau đó lại nói chuyện phiếm với Tôn Nhiên,
“Đường này nhiều đồ ăn thật đấy! Anh Tôn, anh thích ăn gì?”
Thần sắc Tôn Nhiên vẫn như thường, “Ăn thịt mới no bụng được.”
Củng Ngọc Quán cười cười, “Đương nhiên em sẽ không để anh ăn chay
rồi, chỉ là em đang ước chừng lượng chất béo mà thôi.”
Lúc này, Kinh Mịch Ngọc đã bị cảm xúc thống khổ kéo xuống, không cách
nào tự đè chúng xuống được, nghẹn ngào lên tiếng. Cô không nghe được
Tôn Nhiên và Củng Ngọc Quán đang nói gì, bất cứ thứ gì cô cũng không
nghe được.
Thân thể Kinh Mịch Ngọc mềm nhũn.
Tôn Nhiên lập tức ôm eo cô, nhẹ nhàng để cô dựa vào vai mình. Anh nói
với Củng Ngọc Quán, “Vận động nhiều hơn đi.”
Tiếng khóc của cô dần lớn hơn.
Củng Ngọc Quán đành phải dựa gần cô hơn chút nữa, hoàn toàn chặn tầm
mắt dò xét của người qua đường. Thấy cô thở không ra hơi, cũng sắp không
kịp thở nữa, anh ta vội vàng vỗ vỗ lưng cô, dỗ như dỗ em bé, “Đừng nóng
vội, đừng nóng vội.”
Những người qua đường thỉnh thoảng hiếu kỳ nhìn hai người đàn ông đang
nói chuyện trên trời dưới đất này.
Một người có dáng dấp rất trẻ, mặt baby, ngũ quan sáng sủa đến mức làm
cho người khác không thể dời mắt.
Một người đang đội nón đen, khẩu trang đen che kín mặt, dáng người cao
gầy giống như người mẫu.
Hai người họ đang tự nhiên nói chuyện phiếm. Còn người phụ nữ đang
được giấu ở giữa thì không thấy rõ được bộ dáng.
Nước sông Lương Phán lẳng lặng chảy xuôi bên cạnh. Ánh sáng đỏ nhạt
của đèn đường hoa mẫu đơn bao bọc ba người họ, như phủ một tầng sương
mờ.
Có một câu mà ngư dân Vu Âm luôn treo ở cửa miệng, “Thịt heo? Chỉ
dành cho người có tiền ăn mà thôi. Chúng ta không có tiền, chỉ có thể ăn
hải sản.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.