KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 211

Kinh Mịch Ngọc xì mũi, tiếng nước mũi vang lên rất rõ ràng.
Tôn Nhiên đang mút tôm, sắc mặt thay đổi, “Cô có ác quá hay không vậy?”
Kinh Mịch Ngọc nói, “Nếu có ngày hai người gặp chuyện thương tâm thì
tôi cũng sẽ dâng hiến tấm thân cho mấy người ôm ấp.”
Củng Ngọc Quán dùng mu bàn tay che mặt lại, “Chỉ cần thu nước mũi của
em vào thì anh đã rất biết ơn rồi.”
Cô nấc một cái.
“Kinh Mịch Ngọc.” Giọng nói của Tôn Nhiên lạnh lẽo, “Nếu cô còn làm tôi
buồn nôn nữa thì tôi sẽ ngay lập tức ném cô ra đường.”
“Được rồi, đã lau sạch sẽ rồi.” Cô ném khăn tay đi, nhìn Củng Ngọc Quán
đang gắp thức ăn cho mình.
Anh ta đã tháo khẩu trang, gương mặt ẩn dưới nón rất tinh xảo, so với phụ
nữ còn xinh đẹp hơn.
Trái tim xao động của cô lại nhảy thình thịch, “Hai người muốn đổi phòng
với tôi không?”
“Không muốn.” Hai vị soái ca trăm miệng một lời cự tuyệt.
“Quang cảnh của phòng tôi cực kỳ đẹp.”
“Không muốn.”
“…” Rõ ràng hai con gà con này ăn ý như thế, sao không yêu nhau luôn đi?
Còn Yến Ngọc và Giản Dự nữa.
Trong đầu cô xuất hiện một khung cảnh.
Yến Ngọc nở nụ cười điên đảo chúng sinh, nhẹ nhàng cởi cà vạt và cúc áo
của Giản Dự, lại mị hoặc hỏi một câu, “Muốn làm với tôi không? Hửm?”
Trời móa! Tim cô bỗng nhiên đập thình thịch.
“Kinh Mịch Ngọc.” Tôn Nhiên cảnh cáo cô, “Không nên cười hèn hạ như
vậy.”
Lúc về khách sạn, Kinh Mịch Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi, “Hai người
không muốn tham quan phòng tôi xíu hả?”
Tôn Nhiên và Củng Ngọc Quán căn bản không thèm để ý đến cô.
Kinh Mịch Ngọc vịn cửa phòng, nhìn bóng lưng đĩnh đạc của họ một hồi
lâu thì mới thu tầm mắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.