KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 210

Củng Ngọc Quán cũng đã quen với Bắc Tú rồi, thèm hải sản đến nhỏ dãi
nên đã gọi một nồi cháo gạo nếp.
Cháo hải sản nóng hổi, hải sản tươi roi rói.
Kinh Mịch Ngọc ngồi gần cửa sổ, nghiêng đầu dựa vào thành ghế. Đôi mắt
vừa khóc xong càng đỏ hơn nữa, thậm chí còn ẩn chứa sự đau lòng.
Cũng không biết vừa nãy bất thình lình bật khóc có ảnh hưởng gì đến mắt
hay không, nhưng đoạn ký ức không thể chạm vào kia như một tảng đá treo
lơ lửng, những lúc không cảnh giác thì ngay lập tức sẽ rơi xuống, làm cô
trở tay không kịp.
Củng Ngọc Quán gắp một miếng sò đỏ Hokkigai

[1]

đặt vào chén cô, “Em

bồi bổ nhiều hơn chút đi.”

[1]
“Hơi mệt.” Khóc cũng rất hao phí thể lực.
Tôn Nhiên ăn đến rất thỏa mãn, “Ban đêm cô đừng có than đói, tôi sẽ
không ra ngoài ăn khuya với cô đâu.”
Phòng bao yên tĩnh hơn ở đại sảnh rất nhiều. Cô hít hít mũi, “Hình như là
bị sổ mũi rồi.”
“Cô ác cũng vừa phải thôi.” Củng Ngọc Quán vốn muốn thả con nghêu vào
trong chén Kinh Mịch Ngọc, bỗng nhiên đôi đũa lại chuyển hướng sang
phía Tôn Nhiên.
Sau đó, anh ta đưa khăn tay tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.