KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 262

Kinh Mịch Ngọc hóng chuyện đến mức này cũng đã thấy thỏa mãn. Cô
nhón chân, bước nhẹ đi về.
Giọng nói của Yến Ngọc chợt truyền tới, “Trốn cái gì, ra đây đi.”
Ánh mắt của người này sao lại tinh đến vậy? Kinh Mịch Ngọc đành phải ló
đầu ra từ sau cánh cửa, mỉm cười, “Tôi đã quấy rầy hai người hả?”
Uông Thành Oánh đành nén lại đáy lòng tràn ngập sự cảm kích của mình,
nghẹn tới mức mặt đỏ cả lên, “Em đi trước.” Cô ấy nhanh chân chạy ra
ngoài, lúc chạm mặt Kinh Mịch Ngọc thì cúi đầu xuống, ánh mắt chợt thay
đổi.
Kinh Mịch Ngọc thấy Uông Thành Oánh hai mắt đỏ bừng, đợi sau khi bóng
dáng ủy khuất của thiếu nữ biến mất sau hành lang thì cô mới đi đến ban
công, nói, “Em ấy chỉ là một cô gái nhỏ, anh so đo với cô ấy làm gì.”
Yến Ngọc thở ra một hơi khói, sau đó dập điếu thuốc. Anh ngồi xuống
ngay góc lan can, nhướng mày, ngước lên nhìn cô.
“Lén nói cho anh biết, trước kia vì mục đích tăng lưu lượng cho công ty
cũng đã từng viết không ít “súp gà

[1]

.”” Cô từ trên nhìn xuống Yến Ngọc.

[1] Súp gà cho tâm hồn (Chicken soup for the soul): Là tuyển tập những
cuốn sách viết về những câu chuyện có thật đầy cảm hứng về cuộc sống
của người thường. Sau này người ta cũng dùng từ “súp gà” để nói về
những câu chuyện có ý nghĩa tương tự.
Cặp lông mày kiếm thẳng tắp của anh nhướng lên, “Ví dụ như?”
“Đàn ông mà không chủ động tặng quà cho bạn, đều là súp gà cay.” Kinh
Mịch Ngọc cười gian trá.
“…” Yến Ngọc lấy hộp đá máu bồ câu ra, đưa tới trước mặt cô, “Cho cô
đấy.”
Kinh Mịch Ngọc đẩy ra, “Thô tục quá!”
“…” Yến Ngọc cất hộp đi.
Kinh Mịch Ngọc ngồi xuống bên cạnh anh, “Uông tiểu thư vẫn còn là sinh
viên, uống nhiều súp gà cũng có lợi cho thân thể. Nếu không có chén súp
gà cay kia thì chắc cô ấy đã sớm chấp nhận sự theo đuổi của anh rồi. Thế
mà lại bị anh có mới nới cũ, quăng qua một bên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.