KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 279

bên kia chính là phần biển giáp với thành phố lân cận, vẫn chưa đến mùa hè
nên cũng không có nhiều du khách.
Kinh Mịch Ngọc buông Yến Ngọc, giang hai tay ra, những cơn sóng đánh
lên như đang trêu đùa cánh tay của cô.
Yến Ngọc làm bộ như muốn quay đầu ca nô.
Kinh Mịch Ngọc vội vàng ôm lấy anh. Bây giờ cô lại phát hiện cơ bắp của
anh càng săn chắc hơn. Kinh Mịch Ngọc nhéo nhéo, rất rắn chắc, vừa giống
thịt nạc lưng lại vừa như bắp bò. Thì ra việc lái ca nô lại tốn sức lực đến
vậy ư?
Cô ôm lấy anh, càng ôm càng chặt.
Yến Ngọc đã thay cô cản không ít cơn sóng đánh chính diện. Thật lâu sau,
anh giảm tốc, nặng nề nói một câu, “Cô muốn bóp chết tôi à?”
Kinh Mịch Ngọc hơi lơi lỏng, dần thích ứng với tốc độ của anh, “Tôi sợ ca
nô bị lật lắm!” Cô vừa nói xong đã muốn tự tát mặt mình. Sao lại nói
chuyện xui xẻo như vậy chứ?
Yến Ngọc không lên tiếng nữa, đón gió phá sóng, quay trái rẽ phải.
Kinh Mịch Ngọc nhìn lại, Dư Tinh Hà và nhóm người đang ở trên biển kia
đều đã biến thành những chấm rất nhỏ. Cô nhắc nhở anh, “Hình như anh đi
xa quá rồi đó!”
Không biết có phải do gió biển quá mạnh, đã thổi bay luôn cả giọng của cô
hay không mà Yến Ngọc lại như khônggiống như chẳng nghe thấy.
“Nè!” Cô lớn tiếng hơn một chút.
“Yến Tị!” Kinh Mịch Ngọc gọi anh.
“Nè!” Cô lại lớn tiếng hơn chút nữa.
“Yến Ngọc!” Kinh Mịch Ngọc kề sát tai anh, gào to.
Mặc cho cô gọi thế nào, Yến Ngọc cũng không có phản ứng, giống như đã
bị đóng băng.
Kinh Mịch Ngọc ngẩng đầu nhìn Yến Ngọc, phát hiện sườn mặt của anh
hơi sầm lại thì trong lòng chợt có dự cảm không được tốt.
Ở những nơi xa bờ thế này một là bằng phẳng, hai là có đá ngầm. Phần đá
trồi lên trên mặt biển đang đón làn sóng bạc, còn ẩn sâu dưới nước biển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.