KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 306

Bởi vì hôm đó, Yến Ngọc đã cố gắng hết sức để khống chế cảm xúc nhấp
nhô lên xuống của mình, cũng là hành động mà cô chưa từng thấy của anh.
Từ trước đến nay Yến Ngọc đều xem mọi chuyện nhẹ như lông hồng, cũng
cực kỳ ít khi biểu lộ tâm trạng tiêu cực. Sự âm trầm, u ám toát ra từ anh lúc
hai người họ xung đột trong lần đầu tiên gặp mặt, chẳng qua là lớp ngụy
trang của anh mà thôi.
Kinh Mịch Ngọc rơi vào trầm tư, “Ừm thì…” Cô vuốt cằm bằng ngón cái
và ngón trỏ, ngẩng đầu lên, quan sát anh thật kỹ.
Yến Ngọc nghiêng người tới, “Đã nghĩ kỹ chưa?”
Cô hơi rụt đầu lại, nhíu mày, cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Trên mặt Yến Ngọc chỉ là ý cười rất bình tĩnh.
Kinh Mịch Ngọc bỏ cuộc, không thèm suy nghĩ nữa. Thời gian họp cũng
sắp đến rồi, “Anh mở cửa đi, tôi phải lên đó rồi.”
“Ừm.” Yến Ngọc mở khóa cửa xe, nhìn bóng lưng của cô bước vào trong
thang máy. Anh lấy hộp thuốc ra, rút một điếu, đang tính đốt thuốc thì nghe
hai tiếng gõ cửa sổ xe vang lên.
Kỳ Ngọc Phong hơi cúi người, mày rậm hơi nhíu, nhìn Yến Ngọc đang
ngồi trong xe.
Yến Ngọc bỏ điếu thuốc trên tay xuống. Anh biết Kỳ Ngọc Phong có
chuyện muốn nói nhưng vẫn không hạ cửa sổ xe xuống.
Kỳ Ngọc Phong mở cửa xe, ngồi vào trong.
Yến Ngọc hỏi, “Có việc?”
Kỳ Ngọc Phong dùng giọng điệu ôn hòa nói, “Anh thấy Kinh Mịch Ngọc
vừa bước xuống xe cậu.”
“Ờ, cho nên?” Yến Ngọc cầm cái bật lửa kim loại lên, ấn xuống, ngọn lửa
màu lam vụt sáng lên.
“Quan hệ đến mức nào rồi?”
“Anh quan tâm tôi và cô ấy đến vậy à?”
“Thân là bạn bè, tôi đương nhiên hy vọng cô ấy có thể tìm được hạnh phúc
thật sự.” Lúc nào Kỳ Ngọc Phong cũng không quên phô bày diễn xuất thâm
tình, chân thành này của mình ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.