KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 335

“Gương mặt này của anh đến bây giờ vẫn chưa méo mó đúng là do ông trời
chiếu cố mà.” Kinh Mịch Ngọc tức giận nói.
Yến Ngọc bị ngón tay của Kinh Mịch Ngọc chọt ngưa ngứa nên bắt ngón
trỏ của cô, vuốt ve hai lần, lại bị cô hất ra, “Mặc dù Trương Thăng Vinh
biết anh thua nhiều trận đến vậy là do thân bất do kỷ, nhưng nếu anh mang
đống thành tích này đi ăn máng khác thì nói chung vẫn không tốt lắm.
Ngoại trừ cái trận nhất định phải thua kia thì mấy trận khác anh lật ngược
tình thế đi, coi như là mánh lới để quảng cáo đi.”
“Sợ thắng quá đẹp thì ông chủ Lữ sẽ không thả tôi đi.” Một tay Tôn Nhiên
đặt lên thành ghế trống bên cạnh. Từ trước đến nay anh ta luôn mặc quần
áo rộng rãi nên dáng người bị che khuất. Động tác này đã làm áo thun bị
kéo căng, phần vải vóc trước ngực cũng trở nên bó sát, để lộ dáng người
săn chắc.
Người phụ nữ bàn bên nhìn chằm chằm, cà phê trong miệng chợt bị phun ra
từ xoang mũi.
Tôn Nhiên lạnh lùng đặt tay xuống.
Kinh Mịch Ngọc hỏi, “Ông ta có quyền gì mà không thả anh đi?”
Tôn Nhiên trả lời, “Tôi đoán.”
“Ông chủ Lữ đó chính là đồ keo kiệt. Còn khất nợ tiền lương anh nữa.”
Kinh Mịch Ngọc khinh thường, “Sau tuần sau thì tranh thủ bái bai ông ta
luôn đi.”
Yến Ngọc nhìn thấy người phụ nữ ngồi đối lưng anh ban nãy đang buộc tóc
tóc lại thành đuôi ngựa. Đuôi ngựa được cột lên rất cao, cô ta cũng nhẹ
nhàng lắc lắc đầu.
Yến Ngọc nhanh chóng đưa tay qua chắn ngay mặt Kinh Mịch Ngọc.
Tôn Nhiên cũng nhìn thấy động tác của người phụ nữ kia nhưng anh lại
ngồi cách khá xa.
Người phụ nữ kia quay đầu thật mạnh, đuôi ngựa vung ngay mu bàn tay
của Yến Ngọc. Cô ta bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của anh thì vội vàng di
chuyển ghế ngồi sang một bên, ngồi chưa được hai giây đã đứng dậy rời đi.
Kinh Mịch Ngọc vuốt ve mặt mình.
“Có đau không?” Yến Ngọc đỡ lấy vai cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.