KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 336

“Không sao.” Chỉ có điều, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, dễ chịu. Yến
Ngọc càng ngày càng có phong thái của gà con.
Sau khi đoạn nhạc đệm này qua đi thì Yến Ngọc hỏi, “Hôm nay mấy giờ
cậu thi đấu?”
Tôn Nhiên cầm ly cà phê trống không, “Tối nay. Chiều nay tôi về tập luyện
trước.” Anh đưa ly cho nhân viên phục vụ rồi gọi thêm một ly Mocha size
L.
Yến Ngọc trầm ngâm nói, “Tôi sẽ đến xem cậu thi đấu. Tương lai cậu vẫn
còn cơ hội quay trở lại đấu trường. Giải nghệ ngay lúc đang ở thời kì đỉnh
cao thì người xem mới có sự tiếc nuối.” Từ đó danh tiếng mới bền bỉ.
Tôn Nhiên không nóng lòng với những chuyện thế này, “Nói sau đi. Năm
tôi hai mươi tuổi đã có thể có được vinh quang mà người khác có khi cả đời
cũng không có được. Cuộc đời tôi như vậy cũng coi như đáng giá.”
“Nhưng bây giờ anh không có gì hết.” Kinh Mịch Ngọc không đành lòng,
“Đã từng vinh quang, huy hoàng, đã từng có nhà, có xe, có người đẹp. Bây
giờ lại thành trắng tay.”
Tôn Nhiên hiếm khi cười thoải mái như vậy, “Chẳng phải còn có cô sao?”
Kinh Mịch Ngọc mím môi, “Tôi lại không thể ở cùng anh cả đời.”
“Được rồi, tôi có thể tìm được một người phụ nữ tốt hơn cô gấp trăm lần.
Đừng làm ra vẻ mặt cầu xin như vậy.” Tôn Nhiên gật đầu với Yến Ngọc,
“Để tôi giữ lại cho anh một tấm vé hàng trước.”
“Em đi không?” Yến Ngọc nhìn về phía Kinh Mịch Ngọc.
“Cô ấy không đi.” Tôn Nhiên trả lời thay cô, “Cô ấy không thể xem mấy
cảnh đó.”
Kinh Mịch Ngọc chỉ từng xem Tôn Nhiên thi đấu một trận. Vì trận đó anh
ta cố tình nhường nên đã thua rất thảm, những khán giả ngồi gần cô người
thì reo hò, người thì chửi rủa. Mà Kinh Mịch Ngọc nhìn thấy những vết
máu trên mặt Tôn Nhiên cũng không có biểu cảm gì.
Từ đó về sau, Kinh Mịch Ngọc cũng không đến xem Tôn Nhiên thi đấu
nữa.
Cách sống của cô và Tôn Nhiên đều là tự mình sống, đều là cá thể độc lập.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.