KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 351

Lúc Yến Ngọc cắn cô, giữa răng môi phát ra âm thanh “chụt chụt” mập mờ.
Kinh Mịch Ngọc nghiêng đầu né anh, lưng tựa trên ghế sofa, tính co chân
lại thì bị một tay Yến Ngọc ngăn trở, nửa quỳ trước mặt Kinh Mịch Ngọc.
Lúc cúi người, bóng đen của anh như bao cả người cô lại.
Kinh Mịch Ngọc hơi đẩy anh ra.
Yến Ngọc trấn an cô, nói, “Tôi chỉ muốn lấy phần thưởng của mình thôi.
Hôn mấy cái thì sẽ không làm em.”
“Lời nói của đàn ông không đáng tin.”
“Nhưng của gà bông vàng thì có thể tin mà.”
“…” Có người đàn ông nào chủ động thừa nhận mình là gà bông vàng
không?
“Em chỉ cần giải cơn khát của tôi là được rồi. Kéo dài quá lâu, tôi sẽ không
chỉ là khát, mà lại thành đói bụng. Đến lúc đó chúng ta sẽ không đến xem
Tôn Nhiên thi đấu được đâu. Vừa không có thời gian, lại không có thể lực.”
“Nếu tôi muốn cự tuyệt thì có phải anh sẽ dẹp hết mấy cái ý nghĩ điên
cuồng của anh không?”
“Tôi sẽ hỏi đến khi em đồng ý mới thôi.
“…” Kinh Mịch Ngọc dựa vào bờ vai của anh.
Yến Ngọc đỡ lấy cổ và lưng Kinh Mịch Ngọc, đặt nụ hôn nóng bỏng lên
trán cô, đến mắt, gương mặt, rồi chạm vào môi cô, trằn trọc.
Kinh Mịch Ngọc nhẹ nhắm mắt lại, đầu óc rối bời, rất nhiều ký ức mơ hồ
hiện ra, không tài nào phân rõ thật hư.
Bỗng nhiên, như có tiếng chuông lớn gõ vang. Kinh Mịch Ngọc giật mình,
hoàn hồn.
Yến Ngọc vuốt môi cô, màu mắt đen như mực, “Hôn vài lần, đã xong.”
HẾT CHƯƠNG 38

Xoài: Suốt ngày ôm ôm hôn hôn

🙂

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.