KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 353

Kinh Mịch Ngọc đẩy ngực anh ra, “Đi ra. Tôi không muốn để ý đến anh
nữa.”
Yến Ngọc nắm chặt cằm cô. Mặc dù làn da cô có vài nốt và vết mụn nhưng
xúc cảm cũng coi như trơn láng, “Khó có khi em không trang điểm như
này. Cơ hội tốt thế này, nếu không hôn thêm vài lần thì hơi đáng tiếc.”
Kinh Mịch Ngọc đẩy tay anh ra, “Lại hôn nữa! Anh không sợ dục hỏa đốt
người à?”
Yến Ngọc gật gật đầu, “Dù sao lửa nóng này cũng không phải chỉ mới ngày
một ngày hai.”
Lúc này, đến phiên Kinh Mịch Ngọc cười xấu xa, “Thế mà anh còn không
tranh thủ lấy nước đá ướp lạnh thân thể?”
“Ướp lạnh cả người cũng vô dụng. Tôi đây là lửa cháy ở trong lòng.”
Kinh Mịch Ngọc bóp mặt anh, “Thiêu chết anh đi.” Sau khi nắn véo đã
quen thì động tác càng ngày càng thuận tay.
“Ảnh hưởng lẫn nhau mà thôi. Lửa của tôi cháy càng dài, đến ngày đó sẽ
đốt em càng lâu.” Yến Ngọc bắt lấy bàn tay đang bóp mặt anh của cô,
“Hiểu chưa? Cho tôi phóng thích sớm một chút thì cũng chỉ tốt cho em
thôi. Còn nếu không thì sợ sẽ phải đại chiến mấy ngày mấy đêm, chỉ lo em
chịu không nổi.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt thương hại.
Tay Kinh Mịch Ngọc trượt từ cổ anh xuống lưng, ngón trỏ khều khều đuôi
tóc nhỏ của anh. Đuôi rùa quá ngắn, không thể quấn thành một vòng, “Anh
có bao giờ nghĩ rằng, tôi không hề mong chờ tình yêu, đồng thời, cũng
không muốn tình dục không?”
“Em có bóng ma ở phương diện này sao?” Dù là người bình tĩnh như Yến
Ngọc, cũng không nhịn được mà kinh ngạc, “Đừng nói Tôn Nhiên cậu ta
— ” Nhìn thì ngon mà lại không dùng được nha…
“Nói hươu nói vượn!”
Kinh Mịch Ngọc giựt tóc Yến Ngọc, đầu ngón tay trêu chọc cổ và lưng
anh, làm Yến Ngọc không thể không đứng dậy, “Tôi thật sự phải đi ướp
lạnh cả người đây.”
Yến Ngọc lấy một chai sữa chua từ trong tủ lạnh, ngồi cách xa cô, “Mang
dép vào, nghiêm túc chút đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.