KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 354

Kinh Mịch Ngọc không thèm đi, ngồi xếp bằng trừng anh.
Yến Ngọc chỉ vài ngụm đã uống sạch chai sữa chua, dãn cơ tay chân, thoải
mái, dễ chịu dựa vào ghế sofa, “Nhìn dáng vẻ tâm sự nặng nề này của em
thật là. Có gì cứ nói. Nếu Tôn Nhiên thật sự không được, tôi sẽ đứng trên
lập trường bạn bè mà khuyên nhủ cậu ta, nếu có bệnh thì phải tranh thủ đi
điều trị.”
“Không phải Tôn Nhiên! Không có bóng ma!” Nếu như Tôn Nhiên biết anh
ta bị bôi tro trét trấu như vậy, chỉ sợ sẽ giận dữ mắng cô là sao chổi.
Yến Ngọc hỏi, “Có tiện nói một ít lý do không?”
Cô lạnh giọng, “Không tiện.”
“Vậy thì quên đi.” Anh cũng không bắt buộc.
Tình yêu và tình dục, chỉ đơn giản là chuyện giữa hai người mà thôi. Anh
cũng đại khái đoán được mối tình trước kia của cô không mấy vui vẻ. Là
tổn thương thì không nói cũng không sao. Nếu cứ buộc phải nói ra, thì
không chắc là sự an ủi, mà ngược lại lại như xát muối. Nhất là những việc
cũ nghĩ lại còn thấy sợ hãi.
****
Hai người đi ra ngoài.
Lúc thang máy đi xuống, Kinh Mịch Ngọc nhìn nửa mặt của Yến Ngọc
phản chiếu trên gương. Có những thứ, vốn ban đầu không hề để tâm đến,
nhưng sau khi phát hiện ra rồi thì thị giác cũng trở nên ngày càng rõ ràng
hơn.
Yến Ngọc thấy cô nhìn anh trong gương đến xuất thần thì hỏi, “Tôi quá đẹp
trai hả?”
Kinh Mịch Ngọc lắc đầu, rồi lại gật đầu. Nếu xét phương diện mặt dày thì
anh còn lợi hại hơn.
Hai người chạy đường tắt đến Cảnh Viên để Yến Ngọc lên trên nhà lấy đồ.
Anh không nói lấy gì, cô cũng không hỏi.
Sau đó cả hai đi mua kính mắt cùng kiểu và nón. Hôm nay anh mặc một bộ
đồ bóng chày, cô cũng thay một cái áo khoác thoải mái, màu sắc hai bộ gần
giống, nhìn như đồ tình nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.