KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 37

Không ai đáp lại.
Uông Thành Oánh tranh thủ thời gian gọi điện cho Yến Ngọc. Cô không
dám rời khỏi đây vì từng nghe bạn học nói, ở những chốn ăn chơi như thế
này, có người chuyên môn làm những hành động thấp hèn bỉ ổi với những
cô gái bất tỉnh, gọi nôm na là “Nhặt thi

[1]

.”

[1] Nôm na là bị cưỡng bức.
Cho dù người phụ nữ ở bên trong đã từng bị “nhặt” qua hay chưa, cũng
không thể lại để cô ấy dấn thân vào nguy hiểm.
Một lát sau, Uông Thành Oánh nghe thấy có tiếng bước chân nhè nhẹ trước
cửa. Cô không chắc có phải là Yến Ngọc hay không, nên đành phải cố ý
tăng âm lượng, giống như một cô gái nhỏ cố tình gây sự, “Yến Tị, anh còn
chưa đến dỗ em, thì em sẽ không để ý đến anh nữa. Hừ!” Dù ngoài miệng
cố tình làm ra vẻ, nhưng trong lòng lại sợ cực kì.
Giọng nói trêu chọc của Yến Ngọc vang lên, “Em muốn không để ý đến
anh thế nào?”
Uông Thành Oánh rốt cuộc cũng thở dài một hơi, lập tức chạy đến kéo tay
anh ta.
Yến Ngọc đang muốn trấn an vài câu thì Tôn Nhiên gọi điện thoại đến.
Tôn Nhiên phải mất một ít thời gian mới có thể hiểu được lời nói đó của
Kinh Mịch Ngọc. Anh đi thẳng vào vấn đề, “Bạn của tôi đang gặp nguy
hiểm ở phòng vệ sinh Tụ Bắc. Anh hiểu rõ nơi đó, nhất định phải giúp tôi
bảo vệ cô ấy. Bây giờ tôi đang trên đường đến.”
Lượng máu trên đất không nhiều, vết thương cũng không sâu. Yến Ngọc trả
lời, “Được.”
****
Kinh Mịch Ngọc tỉnh lại trong một căn phòng bừa bộn, mở mắt ra chỉ thấy
ánh sáng vàng nhạt phát ra từ chiếc đèn đứng

[2]

.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.