KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 48

Người đó nắm nắm mái tóc nấm, kéo cặp kính to bản xuống hơn phân nửa,
ánh mắt thanh tịnh, “Trùng hợp vậy.”
Cô đáp, “Củng Ngọc Quán.”
Đây là người bạn trai thứ sáu của cô, lúc trước là người dẫn truyện trên đài
truyền hình trực tiếp, tính cách không nóng không lạnh.
Nửa năm trước, người nói chia tay là cô.
Anh ta liên tục gật đầu, hưng phấn đến mức chạy đến bên bờ biển vừa đốt
pháo hoa, vừa livestream trong vòng bạn bè: “Tự do muôn năm!”
Thời điểm chùm pháo hoa đầu tiên thắp sáng cả bầu trời đêm, cô đã ẩn đi
vòng bạn bè của anh ta.
Lão Chu chụp màn hình gửi cô, “Đây là chùm pháo hoa vì cháu mà nở rộ,
cũng tốn nhiều công sức. Coi như nó có lòng.”
Ăn mừng chia tay bằng một màn pháo hoa, thì thật lòng ở chỗ nào?
Về sau hai người rất ít khi liên lạc.
Không ngờ vẻ ngoài của anh ta lại trở thành như vậy.
Kinh Mịch Ngọc chỉ vào quần áo anh ta, “Anh đây là lập chí làm trạch nam
rồi?”
“Suỵt.” Củng Ngọc Quán chỉnh lại cặp kính, sửa sang tóc giả, gương mặt
khuất dưới kiểu đầu nấm, “Tôi bây giờ là nhân vật công chúng, không nên
lộ mặt.”
Nếu như không phải vì hoàn cảnh không cho phép thì chắc chắn cô đã
chống nạnh lên cười to. Kinh Mịch Ngọc tuy nhịn được, nhưng trong mắt
lại tràn đầy ý trêu chọc không giấu được.
Anh ta trề môi, “Không tin thì thôi.”
“Ngồi đi. Anh qua đây làm gì?” Cô vẫn bật cười.
Củng Ngọc Quán đẩy cặp kính to lên gần sát mắt, “Đã vài tháng không
gặp, ấn đường của cô đã biến thành màu đen, là điềm xui đó!”
Kinh Mịch Ngọc đẩy phần khoai tây chiên qua, “Ăn đi, đừng nói chuyện.”
Anh ta mắc bệnh nghề nghiệp, miệng có thể nói không ngừng nghỉ ba ngày
ba đêm, cô không chịu nổi anh ta lải nhải lắm điều như thế.
Anh ta phàn nàn, “Cô không biết quãng thời gian đau khổ của tôi đâu. Chỉ
vừa ăn một miếng dầu chiên thôi đã bị cả đám người ngăn cản.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.