Tăng Chi Bộ Kinh - Tập 5
247
9. Ở đây, này Cunda có người đoạn tận nói láo, từ bỏ
nói láo, đến chỗ tập hội hay đến chỗ chúng tội, hay đến giữa
các thân tộc, hay đến giữa các tổ hợp, hay đến giữa các
vương tộc, khi bị dẫn xuất làm chứng và được hỏi: "Này
người kia, hãy nói những gì người biết". Nếu không biết,
người ấy nói: "Tôi không biết". Nếu biết, người ấy nói: "Tôi
biết". Hay nếu không thấy, người ấy nói: "Tôi không thấy".
Nếu thấy, người ấy nói: "Tôi thấy". Như vậy lời nói của
người ấy không trở thành cố ý vọng ngữ, hoặc nguyên nhân
vì mình, hoặc nguyên nhân vì người, hoặc nguyên nhân vì
một vài quyền lợi gì. Ðoạn tận nói hai lưỡi, từ bỏ nói hai lưỡi,
nghe điều gì ở chỗ này, không đi đến chỗ kia nói, để sanh
chia rẽ ở những người này; nghe điều gì ở chỗ kia, không đi
nói với những người này, để sanh chia rẽ ở những người kia.
Như vậy người ấy sống hòa hợp những kẻ ly gián, tăng
trưởng những kẻ hòa hiệp, thích thú hòa hợp, nói những lời
đưa đến hòa hợp. Ðoạn tận lời nói độc ác, từ bỏ lời nói độc
ác, những lời nói nhu hòa, êm tai, dễ thương, thông cảm đến
tâm, tao nhã, đẹp lòng nhiều người, vui ý nhiều người, người
ấy nói những lời như vậy. Ðoạn tận lời nói phù phiếm, nói
đúng thời, nói chân thật, nói có ý nghĩa, nói Pháp, nói Luật,
nói những lời đáng được gìn giữ. Vì nói hợp thời, nên lời nói
thuận lý, có mạch lạc, hệ thống, lợi ích.
Như vậy, này Cunda, tịnh hạnh về lời nói có bốn. Và
này Cunda, thế nào là tịnh hạnh về ý có ba?
10. Ở đây, này Cunda, có người không tham ái, không
tham lam tài vật kẻ khác, không nghĩ rằng: "Ôi! Mong rằng
mọi tài vật của người khác trở thành của mình". Không có
sân tâm, khởi lên hại ý, hại niệm, nhưng nghĩ rằng: "Mong
rằng những loài hữu tình này sống lo tự ngã, không thù hận,
không sân hận, không nhiễm loạn, được an lạc". Có chánh