264
Chương X - Mười Pháp
ấy nói: "Tôi không biết". Hay dầu cho vị ấy không thấy, vị
ấy nói: "Tôi có thấy"; hay dầu cho vị ấy thấy, vị ấy nói: "Tôi
không thấy". Như vậy lời nói của người ấy trở thành cố ý nói
láo, hoặc nguyên nhân vì mình, hoặc nguyên nhân vì người,
hoặc nguyên nhân vì một vài quyền lợi. Người ấy là người
nói hai lưỡi, nghe điều gì ở chỗ này, đến chỗ kia nói, để sanh
chia rẽ ở những người này; nghe điều gì ở chỗ kia, đi nói với
những người này, để sanh chia rẽ ở những người kia. Như
vậy, vị ấy ly gián những kẻ hòa hợp, hay xúi giục những kẻ
ly gián, ưa thích chia rẽ, vui thích chia rẽ, thích thú chia rẽ,
nói những lời đưa đến chia rẽ. Và người ấy nói lời thô ác, bất
cứ lời gì thô bạo, thô tục, khiến người đau khổ, khiến người
tức giận, liên hệ đến phẫn nộ, không đưa đến Thiền định.
Người ấy nói những lời như vậy. Và người ấy nói những lời
phù phiếm, nói phi thời, nói những lời phi chơn, nói những
lời không lợi ích, nói những lời phi pháp, nói những lời phi
luật, nói những lời không đáng gìn giữ. Vì nói phi thời, nên
lời nói không có thuận lý, không có mạch lạc, hệ thống,
không có lợi ích.
Như vậy, này các Tỷ-kheo, bốn phần là lầm lỗi, phạm
tội của ngữ nghiệp, đã bất thiện tư niệm, dẫn đến khổ, đưa
đến khổ dị thục. Như thế nào, này các Tỷ-kheo, ba phần là
lầm lỗi, và phạm tội của ý nghiệp, đã bất thiện tư niệm, dẫn
đến khổ, đưa đến khổ dị thục.
4. Ở đây, này các Tỷ-kheo, có người ấy có tham ái,
tham lam tài vật kẻ khác, nghĩ rằng: "Ôi, mong rằng mọi tài
vật của người khác trở thành của mình! ". Có sân tâm, khởi
lên hại ý, hại niệm như sau: "Mong rằng những loài hữu tình
này bị giết, hay bị tàn sát, hay bị tiêu diệt, hay bị tàn hại, hay
mong chúng không còn tồn tại! ". Người ấy có tà kiến, có
tưởng điên đảo, như: "Không có bố thí, không có cúng thí,