Các nhà kinh tế học thích thú với quan sát này khi nói rằng quyết định của
tòa “chẳng có nghĩ lý gì”.
Bridgman và Sturges có thể không đồng tình với phát ngôn này, vì quyết
định của tòa có ý nghĩa quan trọng đối với họ. Trong ví dụ đầu tiên, quyết
định Sturges thắng kiện, để ông này tiếp tục hoạt động phòng khám và bỏ
mặc sự tồn tại của Brigdman, trong khi đó quyết định Sturges thua kiện có
thể khiến ông này vẫn tiếp tục được mở phòng khám nhưng sẽ trả cho
Bridgman 150 đô-la một tuần. Trong ví dụ thứ hai, quyết định Sturges thua
kiện khiến ông này phải đóng cửa phòng khám và luôn nguyền rủa
Bridgman vì tiếng ồn của máy móc, trong khi đó nếu quyết định Sturges
thắng kiện thì sẽ dẫn tới việc ông này vẫn đóng cửa phòng khám nhưng lại
vui vẻ vì được nhận séc hàng tuần từ ông hàng xóm.
Nói một cách chính xác hơn, chúng ta nên nói rằng quyết định của các
thẩm phán chỉ có ý nghĩa đối với Sturges và Bridgman mà không có ý
nghĩa đối với bất kỳ ai khác. Quyết định này không ảnh hưởng tới sự phân
bố của các tiềm lực kinh tế. Tức là nó không ảnh hưởng tới số lượng hay
trang thiết bị của hoạt động sản xuất. Các nhà kinh tế học thường lo ngại về
sự phân phối tiềm lực kinh tế hơn là việc dịch chuyển thu nhập giữa các cá
nhân. Chúng tôi đã hé lộ tiêu chí của mình khi nói rằng các ý kiến của tòa
án không có “nghĩa lý” gì.
Xung đột giữa Sturges và Bridgman là xung đột giữa việc ai nên kiểm
soát tiềm lực kinh tế. Tiềm lực trong vấn đề này là môi trường xung quanh
phòng khám của Sturges, và Sturges muốn sử dụng làm môi trường lý
tưởng để suy ngẫm, còn Bridgman muốn sử dụng làm nơi thải tiếng ồn.
Tòa có thể ban quyền kiểm soát cho một trong hai bên, và có thể bảo vệ
quyền đó bằng nhiều cách. Họ có thể ban hành lệnh cho phép Sturges đơn
phương quyết định sự phân phối của không khí; trong trường hợp này
Sturges được bảo vệ bởi quyền tài sản. Cách khác là họ có thể yêu cầu
Bridgman bồi thường cho Sturges vì đã gây thiệt hại cho việc hành nghề y
của ông này; như thế là Sturges được bảo vệ bởi trách nhiệm pháp lý cá