điểm nào và con số đó là bao nhiêu. Tại sao người ta lại sự phức tạp của
vấn đề để bào chữa cho những lựa chọn ngu ngốc trong quá khứ?
Đề nghị của tôi sẽ buộc các thẩm phán phải cẩn trọng hơn và các cơ quan
lập pháp thẳng thắn hơn. Đó cũng chính là hai ưu điểm trong đề nghị của
tôi và tôi cũng nhận thấy đề nghị đó không có nhược điểm gì, do đó chúng
ta có thể thông qua đề xuất đó ngay lập tức.
Ví dụ, bạn mua một cuộn băng video phản cảm nhưng hoàn toàn hợp
pháp. Sáu tháng sau, một luật mới về cấm mua bán băng đĩa phản cảm như
vậy được ban hành. Khi đó, một công tố viên năng nổ sẽ truy tố bạn về vi
phạm luật lệ.
Vấn đề rắc rối của bạn là hiến pháp không không có những quy định rõ
ràng về những trường hợp như thế. Bạn có quyền được biết hậu quả hành
động của mình khi bạn thực hiện điều đó. Do đó, Điều I trong hiến pháp
tuyệt đối bảo vệ bạn trước những tố tụng có hiệu lực hồi tố như vậy. Bất cứ
tòa án nào cũng sẽ ngay lập tức bỏ qua tố tụng của công tố viên năng nổ đó.
Bạn mua một tài sản với dòng cổ tức bị đánh thuế 25%. Sáu tháng sau,
luật mới ban hành quy định tăng mức thuế của dòng cổ tức đó lên 35%.
Một nhân viên của sở thuế nhiệt tình đến thu tiền thuế từ bạn.
Bạn đến tòa án thuế, lập luận rằng bạn có quyền được biết hậu quả của
hành động mình ngay khi bạn thực hiện điều đó. Vì bạn đầu tư dưới thỏa
thuận đóng thuế cổ tức 25%, nên bạn yêu cầu sẽ chỉ phải trả ngần ấy. Thẩm
phán thấy rằng lập luận của bạn hợp lý và trả lại tiền cho bạn.
Tôi muốn biết liệu có sự khác biệt nào giữa hai trường hợp này. Trường
hợp thứ nhất là bạn mua tài sản với nhận thức rằng mức thuế có thể thay
đổi và trường hợp thứ hai là bạn mua băng video với nhận thức rằng luật
hình sự có thể thay đổi. Vì vậy, tôi không chắc có sự khác biệt nào ở đây.
Sự khác biệt mà mọi người khó nhận thấy đó là việc tăng thuế bất ngờ là
nhằm thu doanh thu cho chính phủ, trong khi việc tố tụng có hiệu lực hồi tố
không phục vụ mục đích nào. Luật mới có thể ngăn chặn việc mua băng
video bằng cách quy định những chế tài phạt cho những vi phạm trong