KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 242

Đúng vậy, anh đã cùng họ ngủ chung trong kho thóc, trên đệm rơm; mỗi

ngày huấn luyện dã ngoại trở về, cùng họ tỷ sức, vật tay, vật chân, ai thua là bị
lột quần ngay trước mặt bọn con gái, chúng nó còn ào vào lấy thắt lưng da
quất lên mông, kêu re ré, đến là huyên náo, những lúc ấy bé Mao lánh đi chỗ
vắng, mím miệng cười thầm, nô đùa mãi đến tận khuya, đèn tắt mới thôi.

Anh rút khỏi bàn tiệc, đi ra ngoài hóng mát, gió quyện hương lúa thổi

mơn man dễ chịu, dưới ánh trăng mờ rừng núi nhấp nhô và mông lung kỳ ảo.
Anh ngồi cạnh cối xay lúa, chậm rãi châm điếu thuốc, tư lự nghĩ suy, may mắn
được bọn họ tín nhiệm, không còn người dò la ngấp nghé ngoài song, hay
bóng đen bí hiểm vụt qua như dạo trước. Anh không còn bị ai để mắt trông
coi, ngược lại tựa hồ đã mọc rễ tại đây, hòa chung với đám hảo hớn thôn làng
mà cha ông họ từ bao đời nay từng sống như thế, lăn xả với bùn đen và thân
xác đàn bà, mệt thì uống, uống là say, say rồi ngủ, không hề có một cơn ác
mộng... Anh ngửi thấy mùi bùn đâu đó, khoan thai, nhưng có phần mỏi mệt.

- Thầy giáo, thầy vẫn chưa đi ngủ?
Anh ngoảnh lại thấy bé Mao đã đứng yên bên cạnh đống củi, dưới ánh

trăng mờ, nhưng vẫn hiện rõ thân đoạn nữ tính thập toàn, hấp dẫn của em.

- Trăng đẹp quá!
- Thầy giáo thật nhàn nhã, đến lúc này mà vẫn thích ngắm trăng.
Bé Mao nhìn anh mỉm cười, giọng nói thật ngọt ngào, quyến rũ và có vẻ

vút cao. Ôi cô em, mắt sáng long lanh như hai giọt nước, bộ ngực nhô đầy,
chắc nịch, làm sao mà tránh nổi bao bàn tay của bọn trai làng, nhẽ nào chúng
lại để yên, không sờ không bóp. Là anh nghĩ vậy, chứ em đây vẫn thanh xuân
mơn mởn, không âu lo, không sợ hãi, sống an bình trên mảnh đất mà em đã
sinh ra. Em có thể hiến dâng anh, nhận lãnh anh, hình như bé Mao muốn nói
như vậy, nhưng còn xem anh có thích, có cần hay không, em chờ, em đợi lời
anh, dẫu là đêm tối mà anh vẫn nhìn thấy mắt em khác lạ, nó gợi lên trong anh
bao thèm khát về người con gái. Em dám nửa đêm khuya khoắt thế này ra đây
cùng anh, em tựa người vào đống củi, nhưng anh cứ ngồi trân trân, một bước
không rời, không đến với em, không như bọn trai làng, không như lũ thổ phỉ
cợt nhả, dày xéo, băm vằm, anh không có cái loại dũng khí kiểu đó, em đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.