KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 262

45.

Rồi một buổi hoàng hôn nọ đi ngang qua Cổ Lâu, anh xuống xe bước vào

quán cơm bên đường, bỗng nghe ai đó gọi tên mình, quay lại và thấy một
người phụ nữ đang đứng đấy nhìn anh. Chị muốn cười, nhưng đôi môi mím
chặt.

- Tiêu Tiêu phải không? - Anh ướm hỏi. Tiêu Tiêu nhoẻn miệng cười,

không tự nhiên cho lắm.

- Anh xin lỗi, thật không ngờ...
- Không còn nhận ra nữa chứ gì?
- Khỏe mạnh, chắc nịch... Anh nhớ hồi ấy Tiêu Tiêu thon thả và có đôi

bầu vú nho nhỏ nhưng bây giờ...

- Đã trở thành một phụ nữ nông thôn rồi phải không?
- Không, không, khỏe hơn trước rất nhiều!
- May mà không trở thành xã viên công xã, vẫn là một đóa hướng dương,

nhưng đã tàn! Tiêu Tiêu tỏ ra rất chanh chua, mượn lời ca năm nào ví xã viên
công xã như hoa hướng dương. Anh chuyển sang đề tài khác:

- Về thành phố rồi chứ?
- Đang còn chạy hộ khẩu, lấy cớ mẹ bệnh nặng cần người chăm nom, nhà

chỉ mỗi mình em là con gái, để làm thủ tục xin về thành phố, nhưng cho đến
bây giờ chưa nhập xong hộ khẩu.

- Nhà em vẫn ở chỗ cũ?
- Nhà ấy làm sao thay đổi được, cha đã qua đời, mẹ thì ở Trường cán bộ

5.7 mới về. Anh không hay biết tình hình gia đình của Tiêu Tiêu nên đành nói:

- Anh đã đến con hẻm nhà em, tìm em... Chuyện anh nói cũng đã mười

năm rồi, giờ nhắc lại cho ra vẻ quan tâm, thương nhớ.

- Sao không vào nhà em ngồi một lát?
Anh thuận mồm “ừ” đại một tiếng, nhưng hoàn toàn không có ý đó. Thực

tình thì anh đã đạp xe qua con hẻm ấy nhiều lần, và rất muốn tình cờ gặp được
Tiêu Tiêu, nhưng không dám nói ra, mà chỉ bảo “anh không biết số nhà...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.