KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 265

Tiêu Tiêu không giận dữ mà cũng chẳng động tình, nàng vẫn đến với đàn

ông kiểu đó, bình tĩnh ăn hết tô mì và không nói năng gì cả...

- Ăn no rồi cho anh về nhé?
- Tùy anh.
Anh chưa về, anh đứng dậy sang phía Tiêu Tiêu, ôm đầu nàng hôn tha

thiết. Tiêu Tiêu hơi cúi, không cho anh hôn môi. Anh thò tay sờ lên đôi bầu vú
của người phụ nữ, trông đã phì nộn hơn xưa.

- Ta lên giường anh nhé - Tiêu Tiêu trìu mến và cho anh tận hưởng cảnh

tượng tự nguyện thoát y. Anh rất đỗi ngạc nhiên là cái sẹo màu hồng dưới bờ
vú nàng đã biến đâu mất. Nàng hỏi:

- Anh đã kết hôn?
Anh không gật mà cũng chẳng lắc đầu, chỉ cảm thấy bị sỉ nhục, quyết báo

thù, còn báo thù cái gì thì không cần biết. Anh cởi hết quần áo, chồm lên
người Tiêu Tiêu và mường tượng đó là thân hình của một nữ sinh trung học
khác, cô đơn, lạnh lẽo trong cái nhà kho bên vệ đường, mé cầu đá, bắc qua
sông.

- Anh yên tâm - Tiêu Tiêu căn dặn - nhỡ mà có cũng chẳng cần nạo, em

đã quen rồi!

Anh quan sát kỹ thân thể nàng, người đàn bà lạ, đầu vú đỏ, quầng vú

thâm, tất cả đều đẫy đà, che khuất vết sẹo kia, và anh cũng không hỏi lai lịch
của nỗi đau đó. Tiêu Tiêu vẫn nằm trên giường và nói, bây giờ nàng chẳng sợ
ai, mặc cho láng giềng muốn xầm xì to nhỏ, bỏ ngoài tai. Nhưng anh bảo, anh
là trai có vợ, nếu không may ủy ban dân phố ở đây phát giác, báo về đơn vị
Hội nhà văn thì vụ ly hôn với Sảnh e khó thông qua. Tiêu Tiêu lại thiết tha, lại
trìu mến:

- Anh còn đến nữa?
Nàng lõa lồ ôm anh và nói “buồn lắm anh ơi”. Đó cũng là lần anh chia

tay với Tiêu Tiêu, với Cổ Lâu và lên đường đào tẩu, tháo chạy sau khi “tranh
luận” với ông cụ không thành!

Hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.