KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 31

Cô nói thật lòng, đoạn áp người ghì chặt vào anh, anh cảm thấy cả trái

tim lẫn thân mình cô ta đều mềm mại. Anh nói, rất nhớ cô, nhớ cái đêm đông
ấy và sau đó nhiều lần nữa cô đã đến thăm anh. Cô kể, khi sang đường, bước
lên cầu vượt bắc qua xa lộ vòng quanh thành phố, thì nhìn thấy tòa lầu nơi anh
ở, và chẳng rõ tại sao cứ xăm xăm đi tới, có lẽ vì muốn xem những cuốn sách
trong thư phòng của anh. Thật là đặc biệt, hệt như cảnh mộng âm u và gió
thổi, gió ở Đức không gào to, rét mạnh như Bắc Kinh, bên ấy cái gì cũng tĩnh
lặng khiến người ta phiền muộn, âu sầu. Đêm ấy nhà anh thắp nến, nên càng tỏ
ra thần bí, cứ mong trời sáng để nhìn cho rõ.

- Đều là sách của anh? - Cô hỏi, và anh trả lời, trong thư phòng này

không đặt sách của người khác.

- Vì sao?
- Vì căn phòng bé quá.
- Anh cũng là họa sĩ? - Cô lại hỏi.
- Chưa được phê chuẩn - anh nói - lúc bấy giờ đúng là như thế.
- Em không hiểu.
Anh nói, đúng là cô không cách nào hiểu nổi. Một hội nghệ thuật của

Đức đã mời anh sang dự trại vẽ tranh, nhưng chính quyền ở đây không duyệt y
cho phép.

- Vì sao?
Anh nói, giống như cô, anh cũng mù tịt, mãi sau nhờ bạn bè đi hỏi cơ

quan công sở thì nói rõ lí do, ngươi ta bảo nghề nghiệp của anh là nhà văn,
chứ đâu phải họa sĩ.

- Đó mà cũng gọi là lí do, vì sao đã là nhà văn rồi, thì không được làm

họa sĩ?

Anh nói, cô sẽ rất khó lòng lí giải, cô biết tiếng Hoa, nhưng sự tình ở

Trung Quốc không chỉ dựa vào trình độ Trung văn mà đã có thể am tường.

- Thôi, đừng nói gì thêm nữa.
Cô kể, chiều hôm ấy ngồi ngắm tranh của anh, cô rất muốn mua một bức,

nhưng vì đang đi học, nên không có đủ tiền. Anh bảo có thể tặng cô, cô không
chịu, vì đây là sáng tác của anh. Anh giải thích, vẫn thường tặng tranh cho các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.