KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 37

nắm tay lên quá đầu, anh đã hét to đấy chứ. Anh biết, bất kể ai ngồi trong hội
trường này hễ có hành động gì khác thường là y như bị theo dõi, người ta theo
dõi cả cái lưng của anh nữa, nên sợ toát mồ hôi. Lần đầu tiên anh cảm thấy, rất
có thể anh sẽ thành kẻ thù và bị tiêu diệt.

Đại khái anh thuộc loại giai cấp kẻ thù cần tiêu diệt, nhưng cha mẹ anh,

những người đã bị giết từ lâu thì thuộc giai cấp nào? Ông nội anh muốn làm
quan bèn cống nạp tài sản cả một dãy phố, nhưng vẫn không mua nổi cái mão
đôi hia, đã điên lên phóng hỏa thiêu trụi tòa nhà còn lại mà gia đình đang ở, đó
là thời đế quốc Đại Thanh và cha anh chưa chào đời. Còn bà ngoại anh, sớm
đã cầm cố sạch trơn bao gia sản do ông ngoại để lại, không cần đợi đến lúc mẹ
anh lớn lên mới bắt đầu phá phách. Cha mẹ anh chẳng ai làm chính trị, duy chỉ
mỗi chú hai lập công với chính quyền mới nhờ vào khoản tiền định tuồn ra
Đài Loan, sau đó mang hàm nhân sĩ dân chủ, nhưng bảy tám năm trước đây
vẫn không thoát khỏi thân phận là một tên hữu phái. Họ đều sống nhờ lương,
nhưng không đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc hay sợ thất nghiệp và tất cả đều hoan
nghênh một Trung Quốc mới ra đời, dẫu sao thì cái mới vẫn hơn cái cũ.

Ấy là thời sau “giải phóng”, “Cộng phỉ”

[3]

được gọi là “Cộng quân”, rồi

“Giải phóng quân”, và cuối cùng chính thống “Nhân dân giải phóng quân” lần
lượt tiến vào thành phố cha mẹ anh đều cảm thấy thế là đã giải phóng! Những
cảnh tượng chiến tranh liên miên, bom rơi đạn nổ, tản cư chạy loạn tựa hồ đã
vĩnh viễn qua đi, như không bao giờ quay lại. Cha anh là người chẳng ưa
chính phủ cũ, từng làm tới chức chủ nhiệm gì đó tại một chi nhánh của ngân
hàng nhà nước, nhưng về sau, nói theo ngôn ngữ cha anh là không có quan hệ
vây cánh, nên mất việc, thất nghiệp, sung vào hàng ngũ kí giả cho tờ báo cỏn
con nào đó, cuối cùng tòa báo này cũng bị đóng cửa luôn, đành bán dần của
cải để qua ngày. Anh nhớ thỏi bạc rõ to giấu trong hộp giày nhét dưới gầm tủ
ngày một nhỏ dẩn, rồi đến lượt vòng ngọc, nhẫn vàng trên tay mẹ cũng biến đi
đâu mất. Điều quan trọng là trong hộp giày kia còn tàng trữ một cuốn sách do
người bạn rất kì lạ của cha anh là Hồ đại ca đem đến, in rõ dòng chữ “Tân dân
chủ chủ nghĩa luận”, có lẽ đây là bản trước tác của Mao Trạch Đông mà anh
gặp đầu tiên, được cất giấu với thỏi bạc gia sản nuôi sống cả nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.