KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 92

- Whisky, em cũng muốn trở thành dã thú, nhưng không thoát nổi như

anh!

- Vì sao?
- Số phận và cảm giác! - Magritte nốc ly rượu và ngẩng đầu.
- Cảm giác gì?
- Đàn bà, cảm giác của đàn bà mà anh không thể hiểu.
- Hồi ấy bao nhiêu tuổi?
- Mười ba.
- Còn nhỏ quá, kể tiếp đi em.
- Không muốn nói chuyện đó, không muốn nói về mình.
- Magritte, chẳng phải em từng hi vọng chúng ta sẽ hiểu nhau hơn, chứ

không đơn thuần chỉ mỗi việc trên giường...

Anh cầu xin cô nói tiếp.
- ... Đầu mùa đông năm đó, một ngày âm u, Venice không có ánh mặt

trời, trên đường cũng chẳng thấy du khách nào đi lại, từ khoang cửa sổ kia
vọng nhìn ra biển chỉ toàn màu xám tro. Bình thường thì từ đây trông rất rõ cái
đỉnh tròn tròn của đại giáo đường trước mặt.

- Cái đỉnh tròn tròn ấy thế nào?
- Không trông thấy gì cả, mà chỉ một màu xám, còn dưới cửa sổ này là

xưởng vẽ của ông ta, nền đá rất mát và trên đó người họa sĩ ấy đã cưỡng hiếp
em!

Anh im lặng và cảm thấy khó chịu.
- Anh đau khổ lắm phải không? - Cô nâng ly rượu nhìn anh chằm chằm. -

Lúc đó em hãy còn ngu lắm, chẳng rõ thằng đàn ông nọ đang làm gì trên
người mình. Em mở mắt trâng trâng và thấy bầu trời xám ngắt, chỉ nhớ mỗi
nền nhà mát lạnh và hai ngày sau thì mới cảm giác là trong người khang khác,
rằng mình đã trở thành một mụ đàn bà, em mới hiểu ra mọi điều và hận tấm
thân này vô cùng.

- Nhưng sau đó em vẫn đến xưởng vẽ của ông ta, những hai năm kia mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.