Muốn làm việc lớn, phải bồi dưỡng tình cảm trước.
Nghĩ vậy, Thường Thanh thân mật ôm Bạch Uy hỏi: “Ngày mai được
nghỉ, đến làng du lịch giám đốc Lưu mới mở chứ?”
Bạch Uy bĩu môi: “Chán chết! Các anh toàn chỉ biết ngồi chơi mạt
chược, y như mấy lão già.”
Thường Thanh sợ nhất là bị người khác nói anh ta tục, bèn vội vàng
chữa: “Kỳ thực tôi cũng không thích chơi, nhưng buôn bán thì phải xã giao
với người ta chứ! Nếu không… cậu nói phải làm sao?”
Bạch Uy suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đến khu trung tâm đi, tối mai có
nhạc hội giao hưởng lưu động ở đó.”
—
Thường Thanh rất thích kiểu lộ mặt ở những nơi như thế này, tuy tới giờ
anh ta cũng chưa rõ Beethoven là người nước nào, nhưng ngồi cùng những
vị khách quý đi giày da, mặc âu phục, thì dù là người bán chao đầu phố
cũng có thể hưởng chút tiên khí.
Đáng tiếc, suy cho cùng anh ta cũng chả quen gì cái này, nghe được phân
nửa thì Thường Thanh ngáp ngắn ngáp dài rồi tựa trên ghế ngủ khì. Chỉ có
Bạch Uy tập trung nghe tiếng nhạc khi thì sục sôi lúc lại trầm bổng.
Tỉnh lại sau một hồi mộng đẹp, Thường Thanh cảm thấy đầu mình bị
tiếng nhạc làm đau, mà ghế bên cạnh cũng trống không.
Thường Thanh chẳng để ý, đứng dậy định vào toilet tìm Bạch Uy. Mới ra
khỏi ghế lô, anh ta đã thấy Bạch Uy đi ra từ một ghế lô khác.
Y ngẩng đầu thấy Thường Thanh liền bình tĩnh hỏi: “Anh dậy rồi?”