KINH THUẾ - Trang 170

phải hàng dùng hỏng rồi vứt đi), vẫn thường tới nhà đưa bột mì, trứng gà,
vân vân.

Mẹ Thường hay dùng chút đồ tiếp tế này làm bánh ga-tô cho tiểu Thường

Thanh đỡ thèm. Thường Thanh nhớ mãi, đêm mẹ mình mất, ông lão ở trong
phòng nghẹn ngào khóc nức nở một đêm. Ngày hôm sau, ông đưa hoa sơn
trà mình trồng đến để làm thành một đôi vòng hoa lớn. Đó là loài hoa mẹ
Thường thích nhất, cho nên ông đã trồng trong sân nhà mình.

“Bạch Uy, tôi luôn nói, mịa nó, cho là mình hiểu tình yêu, cậu nhìn ông

lão kia liền biết tình yêu là cái gì. Thường Thanh tôi khâm phục ông ấy, ông
ấy không chịu rời khỏi nhà cũ, kỳ thực là không nỡ rời khỏi mẹ tôi. Thường
Thanh đã không thể để mẹ sống cùng ông khi còn sống, giờ càng không thể
chặt đứt ý niệm ấy của ông được, đó chẳng phải là đòi mạng ông ấy sao?
Nhưng 600 vạn đấy! Àiii, tôi mịa nó, lại đau lòng rồi!”

Bạch Uy ngồi bên cạnh Thường Thanh, lấy tay vuốt vuốt đôi mày đen

nhánh của anh ta, có phần đổ dầu vào lửa: “Sao anh lại có bản lĩnh ‘làm
việc tốt cũng khiến người phiền’ như vậy chứ?”

Thường Thanh thuận thế ôm lấy thắt lưng Bạch Uy, tay không thành thật

vuốt vuốt phía dưới: “Nếu không, cậu giúp anh đi, đêm nay để anh ở mặt
trên?”

Câu trả lời của Bạch Uy là, cắn mạnh một cái lên đôi môi dày của

Thường Thanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.